"Đây không phải là Tần tiểu thư sao? Lại tới tìm Tam phu nhân đòi tiền à? "Có một người đàn ông nhìn thấy Tần Đường Ngọc, đi tới, cười ha hả nói.
Tần Đường Ngọc chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.
Người đàn ông nói, "Những gì tôi đã nói với cô trước đây, cô có nghĩ về nó một chút. Theo tôi, tôi cho cô mượn 20 triệu để ứng phó khẩn cấp.”
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi: "Không phải tất cả những người tới nơi này đều là người có tiền sao? Sao lại có người nghèo lấy hai mươi triệu ra để khoe thế?”
Những lời này vừa nói ra, đã làm cho sắc mặt của người đàn ông này xanh mét.
Mở miệng ra là hai mươi triệu, còn nghèo nàn? Tên này cho rằng tiền này là tiền âm phủ sao, tùy tiện đốt một cái là mấy ngàn mấy vạn triệu?
Tần Đường Ngọc nghe nói như vậy cũng nhịn không được cười ra tiếng, nói: "Tề tiên sinh, người càng thiếu gì lại càng thích khoe khoang cái đó, không có cách nào nha.”
Người đàn ông lạnh lùng nói: "Tôi nghèo? Anh có biết vừa rồi tôi tùy tiện đặt cược một phát, đã là năm triệu, anh lấy cái gì mà so với tôi, có tư cách gì mà dám nói chuyện như vậy?”
Tề Đẳng Nhàn đi tới trước máy tính, hướng về phía nhân viên công tác đưa ra thẻ ngân hàng, lạnh nhạt nói: "Ba trăm triệu, đặt cho con Ngao màu nâu này!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700012/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.