Nhưng con người của hắn vốn là như vậy, không phải tự dưng mà vô số người gọi hắn là “lưu manh”.
Lần này câu nói của Tề Đẳng Nhàn đã khiến rất nhiều người tức giận, tất cả đều giận dữ nghĩ, làm gì có ai làm ông chủ mà như vậy cơ chứ?
Vương Khai Vũ cũng ngẩn người, ông ta không ngờ chỉ vì cái thứ gọi là mặt mũi mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đâm đầu vào tình cảnh cá chết lưới rách…
“Cậu muốn chúng ta cùng cá chết lưới rách đấy à?!” Vương Khai Vũ không nhịn được mà trầm giọng nói, sắc mặt của ông ta cũng vô cùng khó coi.
“Cá chết lưới rách? Ông vẫn chưa xứng được sử dụng câu này đâu.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu bật cười.
Thân phận của Vương Khai Vũ và Tề Đẳng Nhàn căn bản không ngang hàng với nhau, bốn chữ cá chết lưới rách này quả thực là không thích hợp!
Phó Minh Tinh cũng không kìm nén được nỗi tức giận, cậu ta nói: “Tề tổng à, xin cậu hãy nghĩ lại đi… Tập đoàn Gukoo chứa đựng tâm huyết của biết bao nhiêu con người đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy thì tiện thể đây tôi sẽ nói luôn, sẽ không ai gặp khó khăn về tài chính cả. Nhưng về phần Vương tổng thì tôi thực sự không thể tha thứ được.”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, một bóng người thất tha thất thểu bước vào giữa văn phòng của tập đoàn Gukoo, mọi người định thần nhìn lại, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699978/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.