Tôn Dĩnh Thục dù mới chỉ ngoài ba mươi tuổi nhưng lại có vai vế rất cao trong nhà họ Choi, dù sao người chồng đã chết của cô ta cũng tương đối lớn tuổi mà.
Chồng già vợ trẻ, hơn nữa tên chồng già còn đi đời nhà ma từ thời tám hoánh, quả thực không nên quá vui mừng…
Nhất thời Tôn Dĩnh Thục cũng cảm thấy rất đau đầu, tại sao cái thằng Choi Jeong Han kia lại trêu vào tên Diêm Vương như Tề Đẳng Nhàn vậy?
Cô ta đã có quen biết với Tề Đẳng Nhàn được một khoảng thời gian, cô ta biết người này có bối cảnh sau lưng vô cùng vững chắc, hơn nữa ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, da mặt lại dày tới nỗi không một ai có thể sánh bằng.
“Nếu anh ta không gọi cô là bác gái thì tôi còn tưởng anh ta ngang hàng với tôi cơ, cái thằng bị tôi dạy dỗ lần trước tên là Choi Jeong Ho phải không?” Tề Đẳng Nhàn tự hỏi tự trả lời, cứ như đang nói chuyện phiếm với chính mình vậy.
Nghe được những lời này, cả người Choi Jeong Han run run.
Choi Jeong Ho đã thua ở nước Hoa, đến bây giờ anh ta vẫn chưa được thả ra ngoài, còn bị phê bình vô cùng gay gắt.
Tôn Dĩnh Thục hờ hững trả lời: “Người Triều Tiên chúng tôi khi đặt tên thì không quá coi trọng tên đệm, nhưng đừng đánh trống lảng chứ, Tề tổng vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699968/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.