Tề Đẳng Nhàn cười cười và nhét điện thoại vào lại trong túi, cảm thấy Ngọc Tiểu Long cũng không phải một người không thấu tình đạt lý đến vậy.
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ đi xe, cuối cùng bọn họ cũng đến được căn nhà cũ mà Dương Quan Quan nói đến.
Nói là nhà cũ, thực ra cũng chẳng cũ lắm.
“Còn ai sống ở đây không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Không có, từ sau khi tôi rời khỏi Thượng Hải thì không còn ai ở đây nữa. Đây là căn nhà mà ông nội chia cho cha tôi, cha tôi qua đời, mẹ tôi không chịu nổi sự xúc phạm mà rời khỏi Dương gia, tôi thì đi xa khỏi Thượng Hải.” Dương Quan Quan nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy nơi này còn được quét dọn sạch sẽ đến vậy, vừa nhìn đã biết là thường xuyên có người lui tới.”
Vẻ mặt của Dương Quan Quan không khỏi trở nên có hơi khó coi, nơi này chính là nhà của cô ấy, nơi chứa đựng tất cả những kí ức của cô ấy về cha mẹ mình, cô ấy không cho phép bất cứ ai không tôn trọng nó!
“Hình như ở bên trong có tiếng động?” Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.
Thính lực của hắn vô cùng kinh người, sau khi tiến lại gần, lông mày của hắn còn nhíu chặt hơn.
“Hình như không phải đang chiếu phim mà là thật sự có người đang làm loạn ở bên trong.” Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, hắn nhịn không được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699900/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.