“À, thế thì cũng không đúng nhỉ? Chuyện hôm nay là ai đó… ai đó muốn hãm hại tôi, phải không?”
“Ê này Đồ Phu, mày muốn hãm hại tao phải không?”
“A ha ha ha, sao mà tôi có thể chạy trốn được cơ chứ? Chắc chắn tôi sẽ không chạy trốn rồi!”
“Ngồi tù cũng là một chuyện rất tốt mà!”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ nhẹ một cái lên vai Dạ Ma, nói: “Anh không chạy là tốt rồi, nếu còn dám chạy nữa thì chắc sau này đôi chân đó cũng không dùng được đâu!”
Khóe miệng Dạ Ma khẽ run run, suýt thì sợ đến mức nhũn cả người.
Từ trước tới nay chỉ có Dạ Ma đi hù dọa người khác, làm cho người khác phải khóc lóc van xin, cũng chỉ có mình Tề Đẳng Nhàn mới có thể khiến anh ta sợ sệt đến mức này.
Dương Quan Quan nghĩ lại cũng thấy hơi buồn cười, chỉ trong nháy mắt mà gương mặt lạnh lùng kia lại tràn đầy vẻ hoảng hốt rồi sao?
Trên mặt của Đồ Phu lập tức lộ ra một nụ cười mất nết, khiến Dạ Ma giận tới nỗi ngứa cả răng, chỉ hận không thể tát cho anh ta hai cái thật mạnh.”
“Đi thôi, lên xe nào, tôi bảo các anh lại đây là vì có chút việc cần các anh hoàn thành giúp.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Hai người kia ngoan ngoãn cùng hắn đi ra khỏi sân bay rồi bước lên xe. Cũng không phải bọnhọ sợ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699860/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.