Trần Ngư ngạc nhiên, Ngọc Tiểu Long vậy mà thừa nhận không bằng người?
Ngọc Tiểu Long nói: “Trước kia tôi từng nói tôi là người đứng trên đỉnh núi, còn hắn chỉ đứng ở chân núi mà thôi.”
“Nhưng hiện tại tôi mới biết, tôi sai rồi.”
“Hắn căn bản không ở trên núi.”
Trần Ngư hỏi: “Vậy hắn ở đâu?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Bản thân hắn chính là một ngọn núi.”
Trần Ngư không nghĩ tới, Ngọc Tiểu Long đưa ra một lời đánh giá cao như vậy cho Tề Đẳng Nhân, điều này làm cô ta hơi kinh ngạc một chút.
“Nói như vậy, cô thật sự không phải là đối thủ của hắn sao?” Trần Ngư cảm thấy không thể tin được, hỏi.
“Là một người trên lưng mang theo thâm thù rời khỏi cố hương, hơn nữa, hắn lại có đủ thiên phú, vì vậy, hắn đương nhiên sẽ vì báo thù mà nỗ lực gấp bội.”
“Hắn nỗ lực như vậy, người thường căn bản theo không kịp.”
“Cho nên, cô cảm thấy thế nào?”
Ngọc Tiểu Long quay đầu nhìn Trần Ngư một cái, nhàn nhạt hỏi.
Trần Ngư nói: “Cô nói rất có đạo lý, thù hận đúng là nhân tố có thể thúc đẩy con người tiến bộ nhất.”
Sau khi Tề Đẳng Nhân rời khỏi câu lạc bộ, lập tức trực tiếp đi tìm Hướng Đông Tình.
“Chú cá vàng nhỏ của anh vừa mới nhập chức được mấy giờ thôi mà anh đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699800/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.