Chương trước
Chương sau
 Lời nói của Tề Đẳng Nhàn chỉ dẫn tới khinh thường và cười nhạo.  

 

 

Hiện tại, quyền chủ động đang ở trong tay Mã cục trưởng, mấy loại thuốc này có thể được đưa ra ngoài hay không, đều phải xem sắc mặt bọn họ.  

 

"Ông có thể tiếp tục tìm tôi gây phiền toái, đến lúc đó ông sẽ biết, mình sai ở chỗ nào." Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi nhún nhún vai, thản nhiên nói.  

 

"Đương nhiên là phải tiếp tục tìm phiền toái rồi, trước khi cậu tuyên bố phá sản, chỉ sợ đến một giọt rượu cậu cũng không có cách nào đưa ra ngoài." Mã cục trưởng cười nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn xoay người hướng về phía người của trữ vận (đơn vị dự trữ và vận chuyển) phất phất tay, nói: "Các anh tiếp tục phối hợp kiểm tra với bọn họ đi, bọn họ muốn điều tra đến khi nào, thì để cho bọn họ tra đến khi đó!”  

 

Sắc mặt Mã cục trưởng không khỏi âm trầm hơn một chút, nếu như là doanh nghiệp khác bị hắn nhắm vào như vậy, chỉ sợ đã sớm chịu thua đến cầu xin tha thứ rồi chứ?  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì khác, dù sao cũng tài đại khí thô (tiền nhiều như nước),chỉ nhắm vào Dược Phẩm Thiên Đường như thế này, quá nửa không thể khiến hắn cúi đầu.  

 

Trong lòng Mã cục trưởng đã suy nghĩ đến ý niệm khác trong đầu, có nên nhét chút hàng cấm vào những loại thuốc này hay không? Đến lúc đó thì cứ trực tiếp đổ tội lên trên đầu Dược Phẩm Thiên Đường, làm cho Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn!  

 

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen khiêm tốn đi vào trong Dược Phẩm Thiên Đường.  

 

Từ trên xe có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt của hắn cương nghị, mặc âu phục màu đen, dáng người cao ngất như tùng, lông mày sắc bén như chim ưng bước xuống.  

 

Hắn vừa tới, đã thấy ngay Mã cục trưởng mang theo một đám người của Cục vệ sinh đang kiểm tra việc vận chuyển của Dược Phẩm Thiên Đường, nhất thời lông mày hung hăng nhướng lên một cái, mang theo bất mãn cùng sát khí nồng đậm.  

 

“Tôi tìm Tề tổng của các người, hắn đâu rồi?” Người đàn ông trung niên tìm thấy một người mặc đồng phục vận chuyển, trầm giọng hỏi.  

 

"Vị kia chính là Tề tổng." Công nhân vận chuyển ngẩn người, sau đó đưa tay chỉ cho hắn thấy Tề Đẳng Nhàn.  

 

Người đàn ông trung niên trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn, biết ngay người này nhất định là từ trong chiến bộ đi ra ngoài, dù sao, cỗ khí chất này, liếc mắt một cái là có thể thấy vô cùng rõ ràng.  

 

Tuy rằng không mặc quân phục, nhưng cỗ nhuệ khí kia, không thể che giấu được.  

 

“ Xin chào Tề tổng, tôi tên là Lục Đương Tiên, La viện trưởng bảo tôi tới tìm cậu!” Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, sau đó trực tiếp vươn tay ra.  

 

“Xin chào!” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó bắt tay hắn.  

 

Lúc bắt tay mới phát hiện tay đối phương rất cứng, hơn nữa sức lực cũng lớn.  

 

Lục Đương Tiên thấy mình đã nắm chặt tay, mà vẫn không thể lay động Tề Đẳng Nhàn, trong nội tâm không khỏi bớt đi vài phần khinh thường, không phải ai cũng có thể chịu đựng được lực nắm như muốn bóp sắt thành bùn của mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn buông tay Lục Đương Tiên ra, nói: "Lục tiên sinh, anh cũng thấy rồi đó, chúng tôi không phải là không giữ lời hứa, không cung cấp thuốc cho bệnh viện của các anh, mà thật sự là không đưa ra được!”  

 

“Sáng sớm đã tới kiểm tra, kết quả, kiểm tra đến bây giờ, cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gì."  

 

“Những loại thuốc này, vẫn còn đang ở chỗ này đây!”  

 

Khóe miệng Lục Đương Tiên không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng bốc hỏa, lá gan của Cục vệ sinh tỉnh Đông Hải thật lớn, vậy mà lại dám ngăn cản thuốc của các phân viện lớn trong chiến khu Chu Tước của bọn họ!  

Chẳng lẽ đám kia không biết, những loại thuốc này đều để các chiến sĩ sử dụng sao? Chẳng lẽ không biết, các chiến sĩ vì bảo vệ quốc gia, đang đổ máu vì chiến tranh?  

 

 

Mã cục trưởng chỉ là nhìn lướt qua Lục Đương Tiên, cũng không có để ý, chỉ đi xe bình thường, một chiếc Jetta mà thôi, gương mặt này hắn cũng không quen, hiển nhiên cũng không phải lãnh đạo cao cấp trong tỉnh.  

 

 

"Xin chào, ông lập tức thả những loại thuốc này của Dược Phẩm Thiên Đường đi, đừng có tìm bọn họ gây phiền toái nữa." Lục Đương Tiên cũng không phải loại người dong dài, biết Mã Cục trưởng là người đứng đầu, thì đi tới luôn, nói thẳng vào vấn đề.  

 

 

Mã Cục trưởng nghe được lời này của Lục Đương Tiên, cũng ngẩn người, sau đó cười nói: "Anh là ai vậy? Như tôi đã nói, đó chỉ là thực hiện nhiệm vụ của mình mà thôi."  

 


Mã cục trưởng cười lạnh nói: "Hả? Anh đang dạy tôi làm việc sao!”  

 

 

Lục Đương Tiên nghe thấy lời này của Mã Cục trưởng, tức giận thoáng cái đã nổi lên, lạnh như băng, cứng rắn nói: "Bởi vì ông ngăn cản, dẫn đến việc trị liệu của viện chúng tôi bị trì hoãn, tội như vậy, ông chịu nổi không?”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.