"Tôi tính sẽ đi Ma Đô trong thời gian tới".
Tề Đẳng Nhàn bình thản nói.
"Tôi đã có năng lực đó rồi sao ?" Dương Quan Quan hỏi.
"Chưa, nhưng tôi sẽ giúp cô, thế nên cô sẽ có". Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ của cô ấy , nở một nụ cười nói.
Ma Đô, là nơi Dương Quan Quan sinh sống lúc nhỏ, cô ấy đương nhiên muốn về.
Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, cô ấy chưa từng đặt chân đến mảnh đất Ma Đô.
Chỉ vì, đối với cô mà nói, Ma Đô Dương Gia chính là một cơn ác mộng đang tồn tại.
Sở dĩ sự nỗ lực của cô ấy bây giờ, chính là vì để quay lại Ma Đô, lấy lại những thứ thuộc về mình.
Nhân tranh nhất khẩu khí, phật tranh nhất trụ hương*
(*) Người tranh một hơi thở, phật tranh một nén nhang. Ý nói làm người phải có chí khí, cốt khí, có tinh thần tiến bộ, trong một số chuyện càng không được đánh mất phẩm giá và nguyên tắc của bản thân.
Dương Quan Quan cũng chẳng thèm khát cái quyền thừa kế tài sản, nhưng vì chuyện này mà có một số người cứ nhằm vào cô ấy, vì vậy cho dù cô ấy không tranh giành, cũng phải nỗ lực để tranh giành một chuyến
Cô nhìn từ đằng nhàn thêm cái nữa, nghiêm túc nói: "Tôi muốn về Ma Đô"
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó nói: "Cũng tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699721/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.