Tề Bất Ngữ lại nhíu mày chỉ chỉ dây lưng Hermes trên lưng mình, ông khẽ lắc đầu, như thể là đang ám chỉ đến Lý Vân Uyển người đã tặng quà cho ông.
“Con muốn tất cả!” Tề Đẳng Nhàn giơ tay phải về phía ông, chậm rãi nắm chặt.
Khóe miệng Tề Bất Ngữ giật giật, sau đó nhìn Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay cái, cảm thấy đứa con trai này của mình thật sự lợi hại.
Hai cha con ngồi trong văn phòng hàn huyên thật lâu, nói rất nhiều chuyện.
“Con biết rồi, ổn định và đừng làm việc nhiều !” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, nhìn thấy cử chỉ nghiêm túc của bố mình, không khỏi cười nói.
Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất phất tay, bảo hắn rời đi.
Qua một năm ở nhà tù U Đô, Dương Quan Quan bỗng nhiên có chút luyến tiếc khi rời khỏi nơi này.
Những tên phạm nhân hung ác, ác danh ngập trời kia, trong mắt cô ấy bây giờ xem ra, cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét như vậy, có mấy người còn rất hài hước, người cũng rất tốt.
Kỉ niệm của cô ấy, là ở nhà tù U Đô một lòng luyện võ, có thể tâm không tạp niệm, không cần quan tâm bất cứ điều gì khác, bởi vì nơi này, thật giống như một thiên đường nhỏ bị phong tỏa, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mấy ngày nay, ngoại trừ thỉnh thoảng lo lắng Tề Đẳng Nhàn vượt qua ranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699670/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.