Đương nhiên đêm hôm đó không có gì xảy ra , trải qua một cách bình yên.
Sáng sớm hôm sau Tề Đẳng Nhàn đánh thức Dương Quan Quan, hắn không xấu hổ, mà ngược lại người xấu hổ lại là Dương Quan Quan.
Sau đó lại đi gọi Hoàng Sung, dẫn theo hai người đến địa điểm luyện võ ngày hôm qua.
Tất nhiên con hổ lớn kia lại xuất hiện, nằm trong bụi cỏ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai người, giống như là quản giáo, điều này vẫn làm cho hai người sởn gai ốc.
Sau khi luyện công xong, Tề Đẳng Nhàn bảo Hoàng Sung về trước, hắn muốn luyện thêm cho Dương Quan Quan.
“Tôi cũng muốn luyện thêm a!” Hoàng Sung rất là không cam lòng nói.
“Thiên phú của cậu chưa đạt tới trình độ đó, chỉ có thể làm đến nơi đến chốn làm từng bước một.” Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi đuổi anh ta đi.
Sau đó, hắn mang theo Dương Quan Quan lên núi, tới bên vách núi.
Bên cạnh vách núi, có một tảng đá lớn nhô ra đột ngột, đại khái cũng chừng bốn mét vuông, hơn nữa bề mặt còn gồ ghề không bằng phẳng.
Tề Đẳng Nhàn nhảy một bước dài lên, bảo Dương Quan Quan cũng đi lên.
Đứng trên tảng đá này, gió lạnh thổi qua, dưới chân còn có tuyết trắng, khiến cho cô ấy rất lo lắng, không biết bản thân có bị ngã xuống không, cảm giác còn đáng sợ hơn cả khi bị hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699663/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.