“Đúng vậy, con hổ này lúc trước còn nhỏ đã không có mẹ, sau đó còn bị một con gấu già theo dõi.”
“Bố tôi lúc đó không đành lòng, liền đánh chết con gấu già đó, ôm con hổ này về nuôi lớn, sau đó mới thả về lại trong núi.”
Tề Đẳng Nhàn rất nhẹ nhàng nhún vai, giải thích với hai người.
Cằm của Hoàng Sung và Dương Quan Quan đều muốn rớt xuống, đánh chết một con gấu già? Là cứ như vậy tay không đánh chết sao?
“xịt (âm thanh rít qua kẽ răng)...”
Hai người đều là nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh, đến phổi đều đang ẩn ẩn đau.
Vị trưởng ngục có dáng vẻ thư sinh này, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng!
Tề Bất Ngữ không kiên nhẫn dùng bả vai đụng vào con hổ, đẩy nó ra, lại đá nó một cước.
Con hổ ngao một tiếng, sau đó mới chầm chậm xoay người đi, trở về trong rừng...
Tề Bất Ngữ trong tay mang theo hai loại con mồi, cũng xoay người rời đi, trở về ngục giam.
“Đây mới đúng là chân nhân bất lộ tướng a...” Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung, hai người bọn họ trên đời chưa từng thấy qua, nhịn không được trong lòng đồng loạt cảm thán một câu như vậy.
Con hổ không đi xa, ghé vào trong rừng rậm nhìn ba người, như hổ rình mồi, luôn làm cho Dương Quan Quan với Hoàng Sung cảm thấy nó sẽ tùy thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699660/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.