Tần Đường Ngọc suýt nữa bị hắn làm cho tức chết, chưa từng thấy kiểu diễu võ dương oai như vậy, quả thực quá đáng giận!
Từ Ngạo Tuyết ở một bên thì liên tục cười lạnh, gần đây cô ta thấy nhiều sắc mặt diễu võ dương oai của Tề Đẳng Nhàn, rất ghê tởm.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không giết cô.”
Tần Đường Ngọc không nói gì.
“Giết cô cũng vô dụng, cũng không có ý nghĩa gì.” Hắn nhún vai, nhàm chán nói, “Hơn nữa, sư phụ cô cũng không phải do tôi giết.”
“Tôi cùng lắm cũng chỉ phế ông ta mà thôi.”
“Hiện tại, cô cũng đã bị phế, giết cô cũng không cần thiết.”
Tần Đường Ngọc tức giận nói: “Anh dám làm không dám nhận?!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Tôi căn bản không cần phải giải thích với loại người như cô, đi thôi, Từ tổng!”
Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Từ Ngạo Tuyết rời đi, Tần Đường Ngọc chật vật đứng dậy trong mớ hỗn độn.
“Tôi biết anh không phải là một người nhân từ nương tay, vì cái gì không giết cô ta?” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói, “Sẽ không phải là anh thương hương tiếc ngọc lòng trắc ẩn trỗi dậy chứ?”
“Thương hương tiếc ngọc đương nhiên chưa cần nói tới, dù sao cô ta còn chưa tới trình độ quốc sắc thiên hương như Từ tổng.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Cô ta đã bị phế rồi, tôi tại sao phải giết cô ta?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3699650/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.