Chương trước
Chương sau
Tề Đẳng Nhàn đi đến phòng bệnh của Tôn Học Văn.  

             Dù sao thì Tôn Học Văn cũng có chút thân phận và địa vị, vậy nên đương nhiên là phải ở trong phòng VIP của bệnh viện rồi.  

             Phòng bệnh VIP này chả khác gì so với phòng suite của khách sạn cả, ở bên trong có không ít người, đều là những nhân viên cấp cao đến từ các ngân hàng lớn của thành phố Trung Hải.  

             Bọn họ mang theo giỏ hoa, hoa quả, đồ bổ đến thăm Tôn Học Văn, ai nấy đều lên tiếng chỉ trích người đã đánh Tôn Học Văn bị thương là Tề Đẳng Nhàn.  

             “Cậu gì kia, cậu làm ở ngân hàng nào hay ở doanh nghiệp nào thế? Cậu không biết quy tắc thứ tự trước sau à? Xếp hàng đi!” Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị đi vào thì có một ông giám đốc ngân hàng bụng phệ lên tiếng trách mắng.  

             “Ồ... hợp lí đấy!” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.  

             Sau đó, hắn thực sự đứng xếp hàng ở phía sau bọn họ.  

             Hôm qua Tôn Học Văn bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho rất thảm, cả sống mũi và hai cánh tay đều bị đánh gãy.  

             Dương Phỉ Phỉ cũng rất máu lạnh, cô ta không lấy được cuốn băng ghi mình mà mình muốn nên đã lạnh lùng từ chối việc vay hai tỷ từ ngân hàng của Tôn Học Văn.  

             “Không làm xong chuyện mà còn có mặt mũi đến gặp tôi à?” Đây là nguyên văn những gì Dương Phỉ Phỉ nói, khiến cho người đang bị thương nặng là Tôn Học Văn suýt chút nữa đã tức chết.  

             Nói tóm lại là Tôn Học Văn đã phí công vô ích rồi.  

             Thậm chí anh ta còn có chút hối hận vì đã bị Dương Phỉ Phỉ mê hoặc, nếu anh ta không làm như vậy, nếu như anh ta không phản bội Dương Quan Quan thì nói không chừng đến cuối cùng anh ta còn có thể lợi dụng những tình cảm tốt đẹp đó để khiến bản thân mình được thoải mái hơn.  

             Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở trước mặt Tôn Học Văn, anh ta bị dọa cho một trận, sau đó cả gương mặt bỗng chốc tối sầm lại.  

             Tôn Học Văn lạnh lùng nói: “Tề Đẳng Nhàn, mày còn dám đến bệnh viện tìm tao à?”  

             Sau khi nghe thấy lời này của Tôn Học Văn, mọi người đều vô cùng kinh ngạc và nhao nhao quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

             Từ chỗ của Tôn Học Văn, bọn họ đã biết ai là người ra tay đánh anh ta rồi, vả lại giám đốc của các ngân hàng lớn cũng đã hứa rằng họ sẽ không bao giờ cho Tianlai Capital vay dù chỉ một xu!  

             “Chính là cái tên này, chủ tịch hội đồng quản trị bù nhìn của Tianlai Capital đúng không? Hôm qua chính cậu ta là người đã đánh giám đốc Tôn thành ra như thế này!”  

             “Đúng là gan to bằng trời mà, hôm qua đã đánh người ta ra thành thế này rồi mà hôm nay vẫn dám đến bệnh viện à?”  

             “Đắc tội với giám đốc Tôn, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu! Giám tốc Tôn là cháu trai của chủ tịch Tôn Hưng Chương, chủ tịch trụ sở chính của ngân hàng Trung Hải chúng ta đó!”  

             “Ha ha ha, đoán chừng cái tên này cũng chỉ là một phút bốc đồng mà thôi, bây giờ thấy hối hận rồi nên đến xin tha thứ ấy mà.”  

             “Cũng phải, đắc tội với giám đốc Tôn thì sẽ chẳng vay được một xu nào đâu, nếu như cậu ta không đến nhận lỗi thì cũng không cần phải làm ăn nữa đâu.”  

             Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều mang trên mặt những biểu cảm khác nhau, người thì cười trên nỗi đau của người khác, người thì đùa giỡn, người thì lo lắng, người thì sợ hãi.  

             “Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tại sao tôi lại không dám đến? Giám đốc Tôn Học Văn là do tôi đánh, đương nhiên là tôi phải đến thăm rồi!”  

             Lời này của hắn khiến cho các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, có ai lại nói như vậy không?  

             “Hừ! Chỗ này không chào đón mày, cút ra ngoài đi!” Tôn Học Văn lạnh lùng quát lên, nhưng khi nói chuyện thì giọng nói vẫn có hơi run rẩy, rõ ràng là do sợ hãi gây nên.  

             Hôm qua Tề Đẳng Nhàn đã ra tay rất tàn nhẫn với anh ta, anh ta thực sự lo sợ cái tên Tề Đẳng Nhàn này sẽ khinh suất và đuổi đến hẳn bệnh viện để đánh mình thêm trận nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chúng ta có vấn đề cần phải giải quyết mà, không thể cáu kỉnh như một đứa trẻ được, có đúng không nào?”  

             Vẻ mặt của Tôn Học Văn tối sầm lại, anh ta đã bị thương thành như thế này rồi, hai tay quấn lại như xác ướp, trên mặt cũng toàn là vết thương, làm sao có thể giải quyết đàng hoàng được nữa?  

             “Quả nhiên là cái tên này đã bị khoản vay đó bóp chẹt rồi, bây giờ trong tay không có tiền, không thể điều hành công ti nên biết đường đến cầu xin tha thứ rồi!”  

             “Sớm biết có lúc này thì tại sao lúc đầu lại làm thế? Vậy mới nói bốc đồng đâu phải là chuyện gì tốt, đắc tội với người khác thì đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình thôi.”  

             “Đánh người ta thành như thế này rồi mà còn muốn giải quyết à? Tôi thấy cậu ta đang nằm mơ giữa ban ngày thì có!”  

             Các giám đốc ngân hàng đều liên tục chế nhạo, họ đã đoán ra được lý do tại sao Tề Đẳng Nhàn lại đến đây.  

             Tôn Học Văn lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày đến đây vì chuyện khoản vay hai trăm triệu phải không?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng vậy...”  

             Tôn Học Văn nói: “Chẳng những không vay được hai trăm triệu từ ngân hàng của tao mà mày cũng không vay được từ ngân hàng khác có đúng không?”  

             Tề Đẳng Nhàn thành thật gật đầu: “Đúng vậy, thế nên tôi mới không đợi được nữa mà đến thăm giám đốc Tôn này!”  

             Nụ cười của Tôn Học Văn trở nên rất đắc ý, anh ta nói: “Ồ? Bây giờ biết chịu thua rồi đấy à? Thế mà ngày hôm qua mày làm thế nào đây!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ tôi mới nghĩ lại, ngày hôm qua tôi xuống tay có hơi nặng, cơ mà ở tình huống lúc đó thì quả thực là tôi nên ra tay.”  

             Gương mặt của Tôn Học Văn ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nói cái gì?”  

             “Đừng mãi lăn tăn những chuyện đã qua nữa, bây giờ chúng ta hãy giải quyết những vấn đề mới đi. Giám đốc Tôn, phải làm thế nào thì anh mới cho công ty chúng tôi vay hai trăm triệu?”  Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi và mỉm cười, trông bộ dạng rất thành thật và khách sáo.  

             Nếu như nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đoán chừng Lý Vân Uyển sẽ cảm thấy vô cùng ớn lạnh, cô ấy là người hiểu rõ nhất chuyện cái tên này hai mặt như thế nào.  

             “Tên họ Tề kia, nói thật với cậu nhé, nếu như giám đốc Tôn không chịu tha thứ cho cậu thì cậu sẽ không vay được tiền từ bất cứ ngân hàng nào đâu!”  

             “Ngân hàng của chúng tôi nhất quán với suy nghĩ của giám đốc Tôn. Nếu như ngài ấy không gật đầu thì chúng tôi cũng sẽ không cho vay.”  

             “Không sai, chúng tôi đều ủng hộ giám đốc Tôn!”  

             Các giám đốc ngân hàng đến thăm Tôn Học Văn đều nhao nhao lên tiếng và bày tỏ rằng mình ủng hộ Tôn Học Văn.  

             Tôn Học Văn nở nụ cười ác độc: “Bây giờ mày quỳ xuống đây, tao có thể suy nghĩ đến việc cho mày một cơ hội!”  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Đã là thời đại nào rồi, làm gì còn cái kiểu như thời phong kiến ấy đâu?”  

             Thấy hắn không còn kiêu căng ngạo mạn như ngày hôm qua nữa, Tôn Học Văn đột nhiên trở nên rất to gan, anh ta bĩu môi nói: “Mang cái bô tiểu của tao đi đổ đi!”  

             Tề Đẳng Nhàn ngoan ngoãn lấy cái bô tiểu ở trong gầm giường ra và mang đi đổ.  

             “Ha ha ha...”  

 Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều bật cười ha ha.  

             Tôn Học Văn cũng cảm thấy rất đắc ý, đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn quay lại, anh ta mới nhàn nhạt nói: “Đã biết sai chưa?”  

             “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?” Tề Đẳng Nhàn cười và hỏi.  

             “Quỳ xuống rồi sủa tiếng chó đi, vừa sủa vừa tát vào miệng mình ấy, tát đến khi nào tao tha thứ cho mày mới thôi!” Tôn Học Văn cười gằn lên, cảm giác mình đã bóp nghẹt được Tề Đẳng Nhàn rồi.  

             Nụ cười trên mặt Tề Đẳng Nhàn dần thu lại, nói: “Giám đốc Tôn đây là không muốn nói chuyện đàng hoàng có đúng không?”  

             Tôn Học Văn cười khẩy và nói: “Mày đánh tao thành như thế này mà tao còn phải nói chuyện đàng hoàng với mày à, mày bị ngu à?!”  

             Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó hắn nói: “Hôm qua tôi đánh anh, hôm nay tôi tới thăm anh, còn đổ bô tiểu cho anh nữa, tôi đã giúp anh nhiều như vậy, ân oán của chúng ta đã được giải quyết rõ ràng rồi.”  


             Nụ cười của Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa hiện lên trên khuôn mặt, chỉ có điều nụ cười này khó tránh khỏi việc trông có hơi u ám.  

             Nghe đến đây, Tôn Học Văn ngẩn người một lúc rồi tức giận nói: “Logic thì thế hả? Hôm qua mày đánh tao thảm như thế này, hôm nay mày giúp tao đổ một bô nước tiểu, thế là ân oán rõ ràng rồi đấy à?”  

             “Bô nước tiểu là anh bảo tôi đổ giúp anh, thế nên chúng ta ân oán rõ ràng rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh.  

             Các giám đốc ngân hàng nhìn thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, cái tên này định làm gì thế, điên rồi à?!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.