Chương trước
Chương sau
“Thẻ ngân hàng còn có thể làm gì, đương nhiên là rút tiền chứ gì!”  

             Tề Đẳng Nhàn đầy mặt kinh ngạc mà nhìn Dương Quan Quan, kỳ quái nói: “Với cái chỉ số thông minh này của cô, hẳn là không tư cách đi du học nước ngoài mới đúng?”  

             Dương Quan Quan suýt nữa bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức hộc máu, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, chân cũng mềm đi, suýt nữa té ngã trên mặt đất.  

             Lý Vân Uyển lại che miệng nhỏ ở một bên cười trộm, Tề Đẳng Nhàn này có đôi khi chính là như vậy, ngẫu nhiên nói ra hai câu hỏi lại EQ thấp, có thể khiến người ta sống sờ sờ mà tức chết!  

             “Trong thẻ của cô có bao nhiêu tiền?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan, hỏi.  

             “Mấy triệu thì vẫn phải có.” Dương Quan Quan đen mặt nói.  

             Cô ta vừa học tập kiến thức ở nước Mỹ, vừa phát sóng trực tiếp chơi game ở trong nước, bởi vì lớn lên xinh đẹp, cũng có không ít đại lão tặng quà cho.  

             Tuy rằng chưa đến mức cực hot, nhưng một tháng kiếm được mấy trăm nghìn cũng nhẹ nhàng.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đưa cho tôi thẻ ngân hàng của cô, trước mắt tôi rút hai ba trăm nghìn ra dùng đã.”  

             Dương Quan Quan khóe miệng giật giật, phẫn nộ nói: “Chút tiền ấy có ích lợi gì? Nơi này có đến mấy chục người!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấu chốt là phải xem dùng như thế nào!”  

             Dương Quan Quan căm giận bất bình nhét thẻ ngân hàng vào trong tay Tề Đẳng Nhàn, nói “Mật mã là sinh nhật tôi!”  

             “Tôi cmn biết được cô sinh ngày nào? Cô cũng đâu phải vợ tôi!” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc mà nói, “Cô nói thẳng con số ra đi, chị cả à!”  

             Dương Quan Quan khóe miệng khẽ giật, tức giận đến muốn giày cao gót, lấy gót giày trực tiếp đập vỡ đầu chó của đối phương.  

             Lý Vân Uyển cười cười, nói “Tôi biết, tôi nói cho anh…”  

             Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, nói với Dương Quan Quan: “Về sau làm phiền cô thông minh nhanh nhạy một chút, tôi không muốn cao tầng của công ty nói tôi không có mắt, cô dựa vào quan hệ mới được làm thư ký giám đốc! Hiểu chưa?”  

             Ngực Dương Quan Quan kịch liệt phập phồng, một hít một thở, thậm chí làm cho người ta phải lo lắng cúc áo sơ mi của cô ta có thể trực tiếp bị bay mất không.  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rời đi.  

             Dương Quan Quan quay đầu nói với Lý Vân Uyển: “Cậu không bị anh ta làm cho tức chết?!”  

             “Thường xuyên bị anh ấy làm cho tức giận đến chết đi sống lại, nhưng sau này lại thành thói quen.”Lý Vân Uyển cười ha hả mà nói, kéo Dương Quan Quan trốn sang một bên, miễn cho bị những cư dân kia chú ý đến.  

             “Hừ…… Thật không biết anh ta định làm cái gì! Tớ muốn nhìn xem, anh ta dùng hai ba trăm nghìn như thế nào để giải vây cho Mộng Mộng!” Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi mà nói.  

             “Nếu anh ta dám lãng phí tiền của tớ, tớ không tha cho anh ta đâu!”  

             “Cái đồ chó……”  

             Lý Vân Uyển nhịn không được buồn cười, nói: “Yên tâm đi, anh ấy nói có biện pháp thì chắc chắn đã có cách rồi!”  

             Dương Quan Quan trợn to mắt nhìn Lý Vân Uyển.  

             “Rốt cuộc thì người ta cũng là ông chủ của chúng ta, về sau cậu nói chuyện vẫn nên chú ý một chút đi.” Lý Vân Uyển nói.  

             “Anh ta cũng không phải lão tổng thần bí, tớ sợ anh ta chắc?” Dương Quan Quan khinh thường mà nói.  

             Khi nói lời này, càng nhớ tới hôm nay ngực cô ta bị Tề Đẳng Nhàn hung hăng chấm mút một phen, tức khắc càng thêm giận dữ hơn.  

             Lớn đến bây giờ, ngoại trừ bản thân và mấy cô bạn thân thiết ra, còn chưa có bất thằng đàn ông nào dám chiếm tiện nghi này đâu!  

             Lý Vân Uyển cười như không cười mà lắc lắc đầu, cũng không nói ra, có lẽ, chờ đến khi Tập đoàn Hướng thị và đám người Từ Ngạo Tuyết, Vương Hổ chính thức khai chiến, những người này mới có thể nhân có Tề Đẳng Nhàn mà mở rộng tầm mắt!  

             Tề Đẳng Nhàn chạy đến ngân hàng rút ra ba trăm nghìn, số dư trong tài khoản còn nhiều, vậy sẽ thuộc về khách hàng, giám đốc ngân hàng tự mình tiếp đãi, rất nhanh liền rút được tiền.  

             Sau khi xách theo hai túi tiền lớn trở về, Tề Đẳng Nhàn kêu hai người Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan cùng hắn đi lên tòa nhà năm tầng tự xây kia.  

             “Anh định làm gì?” Dương Quan Quan nhíu mày hỏi, lòng tràn đầy thắc mắc.  

             “Tôi chuẩn bị tiêu tiền!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.  

             Lý Vân Uyển cũng không rõ Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc có cái ý tưởng gì, chỉ có thể kiềm chế tò mò đi theo lên tòa nhà.  

             “Nhanh lên!”  

             Tề Đẳng Nhàn ở phía sau thúc giục, lúc tới nơi, của lớn của tòa nhà đó đã bị đập đến vỡ ra một lỗ, vẫn là quần chúng tâm trạng kích động như cũ, muộn chút nữa thì Kiều Thu Mộng phỏng chừng  sẽ gặp phải tai ương.  

             Lý Vân Uyển đi tuốt đằng trước, chỉ đành cộp cộp cộp chạy chậm lên trên, may mà hôm nay đi giày đế bằng.  

             Dương Quan Quan lại đi giày cao gót, sau khi chạy được vài bước, đứng thẳng không xong, kinh hô một tiếng, cả người liền ngã ra phía sau.  

             Tề Đẳng Nhàn thấy thế, chỉ có thể duỗi tay đẩy, không biết xui xẻo thế nào, trực tiếp đẩy đến vào mông người ta.  

             Cái đẩy này cũng giúp Dương Quan Quan khôi phục cân bằng, giữ chặt tay vịn đứng vững.  

             “Đồ lưu manh, tay của anh sờ vào chỗ nào đấy?!” Dương Quan Quan hôm nay bị Tề Đẳng Nhàn ăn đậu hũ, trong lòng tràn đầy khó chịu với hắn, lập tức quay đầu lại hung hăng trừng mắt trách mắng.  

             Lý Vân Uyển quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy tay Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng mà rời khỏi mông Dương Quan Quan, cũng không khỏi trừng mắt nhìn.  

             Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Nếu không phải vừa nãy tôi đỡ cô một chút, hiện tại cô đã té xuống rồi!”  

             Dương Quan Quan cả giận nói: “Anh không thể đỡ bằng chỗ khác à?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Tình huống khẩn cấp, ai chú ý được nhiều như vậy. Lần sau tôi liền làm bộ nhìn không thấy là được chứ gì, cho cô ngã chết, ngã tàn phế!”  

             Dương Quan Quan hung hăng cắn răng nói: “Đừng cho là tôi không biết anh cố ý!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Tùy cô thích nghĩ như thế nào thì nghĩ!”  

             “Buổi sáng hôm nay lúc anh lấy gạt tàn thuốc, dám nói không phải…” Dương Quan Quan tức giận chất vấn.  

             “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, những người đó sắp mở được cửa rồi!” Lý Vân Uyển không kiên nhẫn mà nói một câu, ngăn cản hai người khắc khẩu.  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có hơi bực bội, cái cô thư ký Dương Quan Quan này vậy mà lại dám không đặt ông chủ lớn là hắn vào mắt, một bộ dạng hung hung dữ dữ, nhưng mà, thái độ của cô ta thay đổi cũng thật sự là do bản thân hắn không cẩn thận sờ soạng ngực người ta.  

             Cho nên, một bụng lửa giận này của hắn không thể phóng ra, chỉ có thể nghẹn.  

             Được tiện nghi còn khoe mẽ, đây không phải phong cách của Tề Đẳng Nhàn.  

             Dương Quan Quan hừ một tiếng, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào hai mắt Tề Đẳng Nhàn, giẫm lên giày cao gót cộp cộp cộp đuổi kịp bước chân Lý Vân Uyển, vừa đi, vừa dùng tay trái che chở mông của mình.  

             Tề Đẳng Nhàn thấy một màn dở khóc dở cười như vậy, cũng may hôm nay Dương Quan Quan không mặc váy, nếu không chỉ sợ hắn còn phải có thêm cái tội danh nhìn lén.  

             Rất nhanh, ba người đã lên tới tầng áp mái của ngôi nhà.  

             Đứng dưới mái nhà này có thể quan sát quang cảnh phía dưới.  

             “Ở đây còn không có lấy một người, anh dùng ba trăm nghìn này thế nào?” Dương Quan Quan ôm hai tay, cười lạnh nói.  

             “Anh Tề, rốt cuộc anh có biện pháp nào vậy? Mau nói ra đi!” Đầu Lý Vân Uyển hơi nhướng qua tường vây nhìn thoáng qua bên dưới, có chút sốt ruột hỏi.  

             Tề Đẳng Nhàn đem hai bao tiền trực tiếp ném xuống dưới chân tường, sau đó xé xuống mảnh giấy cố định, cầm một xấp, nói: “Dùng như thế nào ư? Tôi có nhiều tiền, cầm đi ném không được sao?”  


             Lý Vân Uyển ngẩn người, nói: “Chỉ như vậy?!”  

             Dương Quan Quan cũng là giận dữ hét: “Họ Tề, vậy mà anh lại dám lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của tôi, tôi không tha cho anh!”  

             “Nói nhiều lời như vậy làm gì!”  

             Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn mà lại ném ra một xấp tiền, nhìn thấy Dương Quan Quan nổi trận lôi đình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.