Chương trước
Chương sau
Mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi đen lại, chắc không phải vì hắn ta từ chối lời mời của Dương Lệnh Quang, nên vị chủ tịch tỉnh này muốn đến ra oai phủ đầu với hắn đấy chứ?  

             Cũng không loại trừ khả năng này!  

             Dù sao, chủ tịch tỉnh chính là quan lớn, lãnh đạo một tỉnh, là người đứng đầu, ở tỉnh Đông Hải, ai dám không cho ông ta mặt mũi?  

             Chỉ một mình Tề Đẳng Nhàn, không cho ông ta mặt mũi, lần đầu tiên thư ký đến mời không đi, lần thứ hai đối phương gọi điện mời không  đi.  

             "Cục trưởng Cao, giấy tờ của chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn, ông có thể từ từ kiểm tra." Lý Vân Uyển cho người mang tất cả giấy chứng nhận ra, giao cho cục trưởng Cao.  

             Cục trưởng Cao nhìn cũng không thèm nhìn, lật bừa mấy trang liền thuận tay vứt sang một bên , nói "Không đạt tiêu chuẩn, tất cả chứng nhận này đều không hợp quy cách!"  

             Sắc mặt mọi người không khỏi đều trở nên u ám, Tư Bản Thiên Lại thành lập khá vội vàng, có thể có chỗ chưa hoàn thiện vẫn chưa thể bổ sung, nhưng vị cục trưởng Cao này nhìn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp nói không hợp quy cách?  

             Tập đoàn Hướng thị ở tỉnh Đông Hải có năng lực rất lớn, chào hỏi một tiếng, cho dù là không có giấy tờ, cũng có thể đưa vào kinh doanh trước, sau đó bổ sung giấy tờ sau.  

             Bây giờ vị cục trưởng Cao quản lý một phần công việc cục công thương này lại đến cửa kiếm chuyện, kiểu này rõ ràng là không định nể mặt, không khiến Tư Bản Thiên Lại đóng cửa không từ bỏ.  

             "Cục trưởng Cao chưa xem hết, đã biết là không hợp quy cách?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             "Tôi nói không hợp quy cách chính là không hợp quy cách, bời vì, tôi quản lý việc này!" Cục trưởng Cao trừng mắt nhìn hắn ta, cười lạnh nói.  

             Dương Quan Quan cười cười, nói "Cục trưởng Cao, kiểm tra kĩ lại đi!"  

             "Nhỡ may một lúc nữa tỉnh trưởng Dương thật sự đến thị sát công việc, chẳng lẽ ông lại bắt chúng tôi đóng cửa sao?"  

             "Nếu như tỉnh trưởng Dương đến thấy công ty đóng cửa phong tỏa, sẽ nghĩ như nào đây?"  

             Cục trưởng Cao nghe xong, lập tức cười rộ lên, lắc đầu, nói: "Thư ký Dương, bớt nói đùa đi, tôi đã nói rồi, tỉnh trưởng Dương chắc chắn không đến công ty các người thị sát công việc đâu!"  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: "Tỉnh trưởng Dương nói như thế với ông?"  

             Cục trưởng Cao u ám nói: "Tự anh đắc tội người nào, trong lòng anh không rõ à? Xe của chủ tịch tỉnh anh cũng dám đập, con trai của chủ tịch tỉnh cũng dám đánh, còn muốn làm ăn ở tỉnh Đông Hải?!"  

             Mọi người nghe ông ta nói dứt lời, đều không khỏi ngạc nhiên, người nào người nấy há hốc mồm nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

             Rõ ràng, mọi người đều không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại âm thầm làm ra chuyện long trời lở đất như vậy.  

             "Tề tổng quả thật là người có tính khí nóng nảy, còn đập cả xe chuyên dụng của chủ tịch tỉnh."  

             "Tề tổng có gan có khí phách lắm mà, con trai nhà tỉnh trưởng cũng dám tát, chậc chậc, chuyện này ai dám làm chứ?"  

             "Đắc tội chủ tịch tỉnh triệt để như thế, cũng không biết các người lấy đâu ra tự tin, cảm thấy chủ tịch tỉnh sẽ đến đây thị sát công việc vậy?  

             "Người nào người nấy thiểu năng hết rồi đi, đúng là có cấp trên như nào thì cũng có cấp dưới như thế, chủ tịch thiểu năng, cấp dưới cũng thiểu năng!"  

             Mấy lãnh đạo trong cục đến cùng cục trưởng Cao cũng cười lạnh, ai cũng châm chọc mỉa mai.  

             Da mặt đám người của Tư Bản Thiên Lại cũng cứng lại, nêu Tề Đẳng Nhàn thật sự đập xe của chủ tịch tỉnh rồi, còn đánh con trai nhà người ta, vậy Tư Bản Thiên Lại thật sự không có cửa lăn lộn ở tỉnh Đông Hải nữa rồi!  

             "Tề tổng, anh thật sự đánh con trai nhà chủ tịch tỉnh rồi à?" Dương Quan Quan không nhịn được quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi.  

             "Đúng vậy, tát anh ta một cái." Tề Đẳng Nhàn nhún nhún vai, lạnh lùng nói.  

             Nghe hắn chính miệng thừa nhận, mọi người mới bắt đầu xôn xao, ai nấy đều trợn mắt há mồm, con ngươi tưởng chừng như sắp rơi ra ngoài.  

             Đó là con trai của chủ tịch tỉnh đấy, vậy mà lại bị hắn tát rồi?  

             Hơn nữa, bây giờ hắn còn như là không có chuyện gì xảy ra, dường như thân phận của đối phương không đáng nhắc tới vậy.  

             Đầu Dương Quan Quan nhất thời giật giật, Hoa Quốc không như là nước ngoài, đám con cháu quan quan chức này đều coi trời bằng vung, hơn nữa, người bị đánh còn là con trai chủ tịch tỉnh, không phải là tìm chết à?!  

             Chẳng trách cục trưởng Triệu mới sáng ra đã dẫn người tới gây sự rồi.  

             Cho dù giấy tờ của Tư Bản Thiên Lai không có vấn đề gì, đám người này cũng sẽ bới lông tìm vết, bịa đặt ra vấn đề cho bằng được!  

             Hơn nữa, đám nhân viên xông vào công ty đó, e rằng đã sắp xếp gì đấy rồi, chắc lần này Tề Đẳng Nhàn phải ăn cơm tù rồi.  

             "Đây không phải rắc rối người bình thường có thể gây ra...." Dương Quan Quan mắng thầm trong lòng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Mộng Mộng mà biết, chắc phải tức chết mất!"  

             Lý Vân Uyển cũng bất đắc dĩ, lần này thật sự hết cách rồi.  

             Dù sao, người cũng bị Tề Đẳng Nhàn đắc tội rồi, muốn làm ăn chắc là không thể rồi.  

             "Đóng cửa đi, người phụ trách đi cùng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra." Cục trưởng Cao lạnh giọng nói.  

             "Giấy tờ của chúng tôi không có vấn đề gì, dựa vào cái gì tôi phải đi cùng ông, tiếp nhận điều tra?" Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh tanh nhìn cục trưởng Cao.  

             Nếu đối phương có lý có chứng cứ, vậy hắn sẽ ngồi xuống từ từ nói chuyện, dù sao hắn cũng không phải người vô lý.  

             Nhưng, nếu đối phương vô cớ gây rối, cố tình gây chuyện, vậy muốn hắn thỏa hiệp, gần như là chuyện không thể nào.  

             Dù sao, Lý Vân Uyển vô duyên vô cớ nhéo hắn một cái, hắn còn lập tức trả thù, huống hồ gì là người khác tới gây chuyện!  

             Dương Quan Quan cười khổ nói: "Tề tổng, chuyện này tốt nhất không nên cứng đối cứng, dù sao hắn cũng là người phía chính phủ."  

             "Anh cùng ông ấy đi một chuyến, tạm dừng hoạt động công ty."  

             "Sau đó, nghĩ cách cứu vãn mối quan hệ giữa cậu và con trai tỉnh trưởng."  

             "Ngoan ngoãn xin lỗi cậu ấy một tiếng, chuyện này cũng không phải không thể giải quyết."  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: "Xin lỗi thằng cha đấy? Nói đùa gì vậy!"  

     "Nó lái xe suýt nữa đâm trúng Lý tổng, đã thế còn thái độ kiêu ngạo, tôi dựa vào đâu phải xin lỗi?"  

             "Với cả, người phía chính phủ thì làm sao? Có quyền là muốn làm gì thì làm à?"  

             Dương Quan Quan nghe vậy liền ngẩn người, không ngờ chuyện này còn liên quan đến Lý Vân Uyển, cô ta ngạc nhiên liếc Lý Vân Uyển một cái... Tề Đẳng Nhàn vì cô ta mà đập xe chuyên dụng của chủ tịch tỉnh, còn tát con trai ông ta?  

             "Hửm?"  

             "Ngại quá đi, chuyện này do tôi phụ trách."  

             "Bây giờ tôi trả lời câu hỏi của anh, có quyền đúng là có thể muốn làm gì thì làm."  

             Lúc này cục trưởng Cao nở một nụ cười đắc ý, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.  


             "Cũng không biết Dương thiếu gia định xử lý chuyện này như thế nào, tính khí Tề tổng cứng rắn như thế, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn!"  

             "Người ta dùng địa vị đấu đá, chúng ta quả thật không có cách nào..."  

             "Để tôi gọi cho Hướng tổng, xem cô ấy nói thế nào?"  

             Bên phía Tư Bản Thiên Lại, mọi người đều đã hoảng loạn, ai nấy thì thầm to nhỏ, thậm chí có người nghĩ không phải nên rời khỏi công ty sớm một chút, miễn cho rước họa vào người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.