Chương trước
Chương sau
 

             Tề Đẳng Nhàn nghe Chung Tinh Quốc chửi ầm lên, không nhịn được mà bật cười.  

             “Cậu cười cái gì?“ Chung Tinh Quốc mang vẻ mặt lạnh lẽo xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía hắn.  

             “Tôi cười anh trông giống một con chó hoang, nhìn thấy người là xông đến cắn đấy?” Tề Đẳng Nhàn ôm bụng cười, lắc lắc đầu.  

             Chung Tinh Quốc ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi lười nói chuyện cùng hạng người nhỏ bé như cậu, không có chuyện gì nữa thì mau đi theo Kiều Thu Mộng cút xéo, đừng quấy rầy đến việc làm ăn của Tửu quán Thiên Địa chúng tôi!”  

             Kiều Thu Mộng hít một hơi thật sâu, nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang nơi khác là được!”  

             Lúc cô ta nói những lời này, nước mắt đã lưng tròng.  

             “Làm gì có chuyện như vậy được? Làm gì có chuyện bắt nạt người khác như vậy?”  

             “Không được, chúng ta nhất định phải khiếu nại hắn! Phải khiếu nại hắn ta với chủ tịch của Tửu quán Thiên Địa!”  

             Bàng Tú Vân nuốt không trôi cơn tức này, giận dữ nói.  

             Chung Tinh Quốc mặt mũi tràn đầy khinh thường, nói: “Khiếu nại tôi? Cứ đi khiếu nại đi!”  

             “Nếu các người không tìm thấy số điện thoại của chủ tịch thì tôi có thể nói cho các người.”  

             “Ha ha ha...”  

             “Một đám phế vật mà lại dám nghĩ đến việc khiếu nại tôi? Thật là buồn cười!”  

             Dương Quan Quan tức giận nói: “Chúng ta đi thôi, không nên tranh chấp với loại chó như này!”  

             “Chó? Không biết ai giống chó hơn đâu! Không vào được phòng thì sủa loạn ở ngay chỗ này, thật là hèn nhát.” Chung Tinh Quốc chế nhạo nói.  

             “Không vào được phòng?” Tề Đẳng Nhàn có chút buồn cười, mở miệng hỏi.  

             Hắn chỉ chỉ lên trên đầu, bình tĩnh nói: “Hoa viên trên không, hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm ở đó.”  

             Chung Tinh Quốc nghe xong sững sờ, tiếp đó cười như điên nói: “Ha ha ha ha, đến hoa viên trên không ăn cơm? Chỉ bằng các người? Ha ha ha...”  

             “Ngay cả Thị trưởng muốn ăn cơm ở hoa viên trên không, cũng cần đi tìm quan hệ ở khắp nơi, nhờ ai đó làm giúp cho!”  

             “Hoa viên trên không của chúng tôi một năm chỉ cần có một bàn khách đã là không tồi rồi!”  

             “Chỉ bằng các người, cũng muốn đến hoa viên trên không ăn cơm? Đây là muốn làm tôi cười chết sao...”  

             “Kiều Thu Mộng , cô tìm ở đâu ra tên ngớ ngẩn này thế? Rất thú vị đó , về sau để hắn tới đây nhiều chút, để tôi thoải mái cười to một trận nhé.”  

             Lời của Tề Đẳng Nhàn khiến cho một đám nhân viên phục vụ cười nhạo, họ cảm thấy người này nói khoác đến mức mà nói ra muốn đến hoa viên trên không để ăn cơm, buồn cười chết mất!  

             Bàng Tú Vân xoay đầu lại, thấp giọng nói: “Anh còn chưa mất mặt đủ à?”  

             Kiều Thu Mộng sắc mặt cũng khó coi, nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể ngậm miệng vào không?”  

             Tề Đẳng Nhàn lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Tôi nói hôm nay phải ăn cơm ở hoa viên trên không, thì nhất định phải ăn ở hoa viên trên không!”  

             “Nào, để tôi nhìn một chút, cậu có tư cách gì có tư cách gì mà có thể ăn cơm ở chỗ như hoa viên trên không?” Chung Tinh Quốc cười lớn nói, dò xét nhìn trên dưới Tề Đẳng Nhàn.  

             Lúc Tề Đẳng Nhàn đang muốn móc card chí tôn ra để ném vào mặt anh ta thì cửa của một gian phòng mở ra, Vương Hổ từ trong đi ra.  

             Sau khi Chung Tinh Quốc vừa nhìn thấy Vương Hổ, ngay lập tức cảm thấy kính trọng, cười to nói: “Vương tổng, sao ngài lại ra đây thế?”  

             “Ở đây đang có chuyện gì thế?” Vương Hổ đưa tay chỉ đám người Tề Đẳng Nhàn, hỏi.  

             “Đám phế vật này không đến phòng riêng được nên gây sự ở đây ạ!” Chung Tinh Quốc khinh miệt nói.  

             Vương Hổ ồ một tiếng, tiếp đó cười cười, nói: “Các người muốn một phòng hả? Sao không nói sớm với tôi, chuyện này có bao lớn đâu?”  

             “Dù sao thì hôm nay cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của Kiều tiên sinh và Bàng nữ sĩ, tôi nhường một phòng cũng không sao cả!”  

             Tất cả mọi người không khỏi sững sờ, Vương Hổ sao lại biết chuyện này?  

             Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển trong lòng lại rõ ràng, đoán chừng Vương Hổ này cố ý, sau khi biết được Kiều Thu Mộng đặt trước phòng thì trực tiếp bao tất cả các phòng, cố ý khiến bọn hắn khó xử!  

             “Vương tổng, Chuyện này... Chuyện này cũng ngượng ngùng quá mà!” Bàng Tú Vân ngẩn người, tiếp đó xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói.  

             “Không nghĩ tới Vương tổng vậy mà lại quan tâm mấy chuyện này của những người nhỏ bé như chúng tôi, chuyện này cũng thật là...” Kiều Quốc Đào cũng lúng túng cười ha ha không ngừng.  

             Kiều Thu Mộng ngẩn người, sao Vương Hổ lại ý tốt như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì đây?  

             “Nhưng tôi có điều kiện này.”  

             Vương Hổ phất tay một cái, nói.  

             Chỉ thấy anh ta dùng một ngón tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, tiếp đó hơi dạng hai chân ra, chỉ chỉ dưới háng của mình, nói: “Chui qua đây, tôi sẽ đưa cho các người một gian phòng để chúc mừng! Thêm nữa, chi phí tối nay các người dùng đến đều tính cho tôi!”  

             Lời này vừa nói ra, hiện trường sôi trào ngay lập tức, từng cái nhìn trêu tức hướng về phía Tề Đẳng Nhàn.  

             Kiều Thu Mộng mím mạnh môi một cái, quả nhiên, chính như cô đoán trước, Tề Đẳng Nhàn cùng phe với Hướng Đông Tinh chắc chắn sẽ có chuyện!  

             Dương Quan Quan sắc mặt cũng tái nhợt, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một chủ tịch bù nhìn, làm sao có thể đấu lại một bá chủ như Vương Hổ?  

             Chung Tinh Quốc cười nói: “Đã nghe rõ chưa? Vương tổng đại nhân đại nghĩa, bằng lòng đưa cho các người một gian phòng, hơn nữa còn bao hết mọi chi phí, mau mau chui qua đi?!”  

             Kiều Thu Mộng khẽ vươn tay, nắm lấy cổ tay của Tề Đẳng Nhàn, nói: “Chúng ta đi, đổi sang ăn ở chỗ khác!”  

             Chung Tinh Quốc lại vung tay gọi một đám bảo vệ ra chặn đường, sau đó trên mặt đầy ý cười xấu xa.  

             “Các người đến Tửu quán Thiên Địa gây sự, kinh động đến khách quý, dám nói đến là đến, nói đi là đi sao?”  

             “Ý tốt của Vương tổng, các người dám không nhận sao?”  

             “Nếu như hôm nay cậu không theo chui qua háng của Vương tổng, Vương tổng có lẽ sẽ không nói gì, nhưng Chung Tinh Quốc tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”  

             Chung Tinh Quốc lớn tiếng nói, chính khí lẫm liệt như đang làm chuyện gì đó thật vĩ đại vậy.  

             Kiều Thu Mộng giận dữ hét: “Chung Tinh Quốc, anh khinh người quá đáng!”  

             Chung Tinh Quốc ngẩn người, tiếp đó cười nói: “Hả? Khinh người quá đáng? Cái từ này tôi thích, tôi đang bắt nạt mấy người đó, làm sao nào?”  

             Vương Hổ trên mặt nở nụ cười nghiền ngẫm, anh ta thậm chí đã cho người chuẩn bị đồ để thu hình lại xong xuôi, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn chui qua háng anh ta, lát nữa sẽ lan truyền những hình ảnh đó ra ngoài, xem người này về sau sẽ đối nhân xử thế như nào!  

             Dám chống đối lại Vương Hổ? Anh ta có vô số biện pháp chơi đùa chết người đó!  

    “Tôi hôm nay sẽ ăn cơm ở đây, còn phải ăn ở chỗ tốt nhất!” Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Kiều Thu Mộng, lạnh nhạt nói.  

             Hắn vừa nói lời này ra đám người kia lại chế giễu hồi lâu.  

             Bây giờ phải chui qua háng người khác mới có thể có phòng bao, vậy mà còn muốn ăn ở chỗ tốt nhất sao?  

             Chẳng lẽ nghĩ bản thân mình là hội viên có card chí tôn của Tửu quán Thiên Địa? Có thể ăn cơm ở nơi như hoa viên trên không?  

             Kiều Thu Mộng không quát Tề Đẳng Nhàn nữa, mà quay đầu hướng về phía Vương Hổ khẩn cầu nói: “Vương tổng, chúng ta có thâm cừu đại hận gì sao? Đáng để ngài làm như vậy hả?”  

             “Tôi cầu xin ngài, buông tha cho hắn đi, cũng đừng giày vò chúng tôi nữa! Hôm nay là ngày tốt của bố mẹ tôi, tôi không muốn khiến mọi người không vui.”  

             “Nếu ngài không hài lòng, tôi có thể quỳ xuống!”  

             “Có thể chui qua háng của Vương tổng là vinh hạnh của hắn, còn do dự làm gì nữa?”  

             “Vương tổng để hắn chui qua háng, đã là nể mặt hắn, hơn nữa còn bằng lòng nhường các người một gian phòng, nhân tiện còn trả tiền giúp các người, các người không trân trọng tốt mà còn ở đây cò kè mặc cả?!”  

             Người xung quanh mặt đầy trêu tức, tất cả đang cùng xem kịch vui.  

             Chung Tinh Quốc đi đến sau lưng Tề Đẳng Nhàn, đạp một phát về phía chân của hắn, mắng: “Còn không mau quỳ xuống rồi chui qua?!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.