Chương trước
Chương sau
Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn giải thích, trong lòng Dương Quan Quan không tránh khỏi có chút thất vọng.  

             Vốn dĩ cô ta từ nơi ngàn dặm xa xôi chạy về Trung Quốc ứng tuyển vào vị trí thư ký hội đồng quản trị của Thiên Lại cũng là do tổng giám đốc thần bí này thu hút, cô ta cảm thấy có thể dựa vào nền tảng này để tiến lên trình độ cao hơn.  

             Đáng tiếc, vị tổng giám đốc thần bí này thấy đầu không thấy đuôi, giống như chỉ đầu tư rồi thu lại tiền, không hề quan tâm đến chuyện làm ăn.  

             Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: "Để cô gọi tôi là Tề tổng cũng không thuận miệng lắm thì phải, tuỳ cô gọi kiểu gì cũng được!”  

             Dương Quan Quan cũng không khách sáo, gật đầu nói: "Được, vậy hiện tại công việc của tôi là gì?"  

             “Cô có thể xem những tài liệu này, xử lý được cái nào thì xử lý, tôi chuồn đi trước." Tề Đẳng Nhàn lười biếng đứng dậy, mỉm cười nói.  

             "Hả?" Dương Quan Quan ngẩn người.  

             "Tôi không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì hết nên mới thuê cô về làm thư ký hội đồng quản trị đấy." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             Hắn không quen làm những hoạt động kinh doanh này, cũng xem không hiểu mà cũng lười đi học thêm. Cho đến giờ vẫn luôn là một tên tổng giám đốc nhàn rỗi.  

             Dương Quan Quan gật đầu, cô ta nghĩ lại, chẳng qua Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ là con rối bị Hướng Đông Tinh và vị tổng giám đốc thần bí đặt trước sân khấu mà thôi, người thực sự chịu trách nhiệm vẫn là do Hướng Đông Tinh đã sắp xếp sẵn trong công ty.  

             Danh tiếng chủ tịch của hắn nghe có vẻ dọa người nhưng thực tế lại chẳng làm gì cả, nếu không thì vị tổng giám đốc Hướng Chính Phi đã không nhảy ra đối đầu với hắn làm gì.  

             "Cũng phải, anh ta vốn là một quản giáo, làm sao tự nhiên có thể quản lý được công ty lớn như vậy chứ?" Dương Quan Quan lắc đầu cười tự giễu, sau đó bắt đầu xem văn kiện.  

             "Mình sẽ làm việc chăm chỉ để tạo ra thật nhiều lợi nhuận cho Thiên Lại!"  

             "Chờ tới khi kiếm được nhiều tiền hơn, tự nhiên tổng giám đốc thầm bí sẽ biết được tên của mình."  

             "Đến lúc đó sẽ có được cơ hội gặp mặt thôi."  

             Sau khi Dương Quan Quan cuộn chặt tay quyết tâm đảm nhiệm vị trí thư ký hội đồng quản trị của Thiên Lại, cô ta bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai.  

             Dương Quan Quan coi vốn liếng là nền tảng quan trọng nhất của cuộc đời, mà người có thể khiến cô ta thăng tiến cao hơn chỉ có thể là vị tổng giám đốc thần bí này mà thôi.  

             Tề Đẳng Nhàn vừa mới rời khỏi công ty liền bị Hướng Đông Tinh gọi đến tập đoàn Hướng thị, chưa gì đã thấy Hướng Đông Tình đen mặt hỏi: "Anh đánh Tổng giám đốc mà tôi cất công sắp xếp thành như vậy rồi, bây giờ tôi biết bảo ai đi đảm nhận nữa đây?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Để cho Lý Vân Uyển làm cũng được, cô ấy rất có hứng thú với Tư bản Thiên Lại đấy.  

             Hướng Đông Tinh không khỏi sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Anh xác định?"  

             “Ừm.” Tề Đẳng Nhàn tùy ý gật đầu.  

             Tuy rằng Lý Vân Uyển đang làm việc trong tập đoàn Mộc Tử, nhưng hiện tại quyền lực vẫn nằm trong tay bố cô ta – Lý Long Dịch.  

             Cho nên bây giờ cô ta chạy ra ngoài làm cũng không phải là không thể.  

             Nếu như là người khác làm như vậy, sắp xếp như vậy, chắc chắn Hướng Đông Tinh sẽ không đồng ý, thậm chí còn nổi trận lôi đình.  

             Nhưng ở chung với Tề Đẳng Nhàn đã lâu, cũng coi như Hướng Đông Tinh đã nắm rõ được tính nết của hắn, cô ta biết thừa tên này thật sự không thèm tranh quyền đoạt lợi.  

             "Người là anh tiến cử, tự mình thu xếp đi." Hướng Đông Tinh nói.  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu chấp thuận, quay đầu lại gọi điện thoại cho Lý Vân Uyển, bảo cô ta đến Tư bản Thiên Lại báo tên là được.  

             Mang tiền lương hàng năm cùng phần trăm lợi nhuận đã thu xếp xong xuôi, việc còn lại hắn cũng không muốn tham gia nữa, Tề Đẳng Nhàn phủi mông bước đi.  

             “Khoan đã, còn có một chuyện nữa!” Hướng Đông Tinh trầm giọng.  

             “Sao cơ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             Hướng Đông Tinh ngồi trên ghế ông chủ, ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn gõ nhẹ, nói: "Ngọc Tiểu Long từ Đế Đô huy động được chục tỷ tiền vốn, lúc nào cũng có thể tham gia vào trận chiến này.”  

             "Có lẽ là vì kiêng kỵ vị tổng giám đốc thần bí mà chúng ta thổi phồng lên nên Từ Ngạo Tuyết đã nới lỏng điều kiện, sẵn sàng giải quyết phân tranh thông qua phương thức nắm giữ cổ phần chéo."  

             "Anh thấy tôi có nên đồng ý không?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạo: "Tổng giám đốc thần bí chẳng qua chỉ là bọt biển do cô thổi lên, bất kì lúc nào cũng có khả năng vỡ.”  

             “Từ Ngạo Tuyết đã mang tổng giám đốc thần bí mà cô thổi phồng trở thành Sở Vô Đạo, mà Ngọc Tiểu Long lại biết tên Sở Vô Đạo này."  

             "Hiện tại Sở Vô Đạo đã ra tù, lúc nào Ngọc Tiểu Long cũng có thể tìm được anh ta."  

             "Đến lúc đó chỉ cần hỏi anh ta một chút là rõ chân tướng mọi chuyện."  

             "Khi đó Từ Ngạo Tuyết lại nắm giữ cổ phần tập đoàn Hướng thị, còn có Ngọc Tiểu Long hỗ trợ, cộng thêm thế lực ở Đế Đô làm chỗ dựa vững chắc, cô chịu được sao?"  

             Trong lòng Hướng Đông Tinh cũng có chút do dự, nhưng suy nghĩ của cô ta so với Tề Đẳng Nhàn đúng là không khác nhau là mấy, cảm thấy lối đi này có chút không được, kiểu gì đến cuối cùng cũng phải chộp vũ khí rồi anh chết tôi sống.  

             Cuối cùng Hướng Đông Tinh gật đầu, nói: "Anh nói cũng đúng, nhưng thế lực của đối phương nhiều vô kể, dù sao anh cũng phải có gì cho tôi tin tưởng chứ.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Tập đoàn Hướng thị là doanh nghiệp lớn như vậy, cũng không đến mức không chịu nổi, nếu đánh một trận thì vẫn được."  

             “Phải để cho tiền của bọn họ lún sâu hơn chút nữa thì mới dễ ra tay, nếu không, bọn họ mà rút trước thì chúng ta một xu cũng không lấy được.”  

          “Tôi cam đoan chắc chắn đến lúc đó cô sẽ kiếm được một khoản khổng lồ, trận này cô muốn đánh thế này thì đánh thế ấy!”  

             Hướng Đông Tinh nghe Tề Đẳng Nhàn thề non hẹn biển, ngôn từ chuẩn xác, liền nói: "Cũng được, dù sao tôi cũng không có gì để mất. Hơn nữa nếu đã lựa chọn tin tưởng anh thì sẽ tin đến cùng!”  

             “Hướng tổng quả là một người thông minh!” Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên khen ngợi.  

             Hướng Đông Tinh là một nữ cường nhân đối với bản thân cũng rất có lòng tin, cho dù tập đoàn Hướng thị có bị đánh bại đi chăng nữa thì cô ta vẫn còn vốn liếng, có thể dựa vào đó tái xuất giang hồ.  

             Hướng Đông Tinh lại đưa tay gạt bút chì cắm trên tóc, lạnh lùng nói: "Nhưng nếu như để tôi phát hiện anh lừa tôi, thì cho dù làm quỷ tôi cũng phải đi theo anh!"  

             “Vậy tôi treo một cái Chung quỳ ở đầu giường là được rồi." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, vẻ mặt không sao cả.  

             Hướng Đông Tinh bị những lời này làm cho tức đến gần chết: "Xong rồi, không còn việc gì nữa tôi mời anh đi cho!”  

             Tài sản của Cổ Tân Tư Cơ lên đến hàng trăm tỷ đô la, ví tiền của người dân ở Tuyết Quốc đều bị tên đầu sỏ này bào sạch.  

             Một mình anh ta có lẽ không kiếm được số tiền khổng lồ đó, nhưng anh em của anh ta... Cũng đều là đầu sỏ móc sạch ví tiền của người dân Tuyết Quốc!  

             Góp được năm mươi tỷ vàng, tuy nói có vẻ khó nhưng cũng không phải là chuyện không thể thực hiện.  

             Tề Chờ Nhàn yên lòng, nói: "Còn có một chuyện cần nhờ anh thu xếp một chút. Hãy tìm cho tôi thêm vài chuyên gia về kinh tế vĩ mô và vi mô, tôi chuẩn bị bắt đầu rồi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.