Chương trước
Chương sau
Ông Kiều ho khan một tiếng, nói với Kiều Thu Mộng: “Thu Mộng, sao còn không mau nâng chén uống rượu giao bôi với cậu Lý đi?”  

             “Cậu Lý thích cháu là phúc của con đấy!”  

             “Tiếc là bố cháu lại chọn cho cháu một thằng bất tài, đúng là không hiểu nổi mà...”  

             Sắc mặt Kiều Thu Mộng trắng bệch. Cô ta biết Lý Thiên Lạc không thích cô ta thật và chính cô ta cũng biết bản thân không được uống chén rượu giao bôi này!  

             Uống ly rượu này thì mai sau người ta sẽ nhìn cô ta như thế nào đây? Ở trước mặt chồng mình đi uống rượu giao bôi với người khác? Dâm phụ!  

             Vả lại, cô ta uống ly rượu này thì mai sau Tề Đẳng Nhàn làm sao ngẩng đầu làm người đây? Vợ mình uống rượu giao bôi với người đàn ông khác ngay trước mặt mình? Con rùa xanh!  

             Quả nhiên, khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh hẳn đi, hắn không ngờ Lý Thiên Lạc lại dùng thủ đoạn này đối phó với hắn!  

             “Kiều Thu Mộng, cháu đang do dự gì thế? Đừng quên, cháu là giám đốc của tập đoàn nhà họ Kiều, làm gì cũng phải đặt lợi ích của tập đoàn lên hàng đầu!”  

             “Đúng thế Kiều Thu Mộng, cô đừng có cản trở con đường kiếm tiền của chúng tôi! Cuối năm thiếu bao nhiêu thì cô phải bù hết đấy!”  

             “Còn ngây ra đó làm gì? Cậu Lý cho nhà họ Kiều chúng ta hạng mục cả mười triệu tệ đấy, người ta chỉ kêu cô uống một chén rượu thôi, õng ẹo cái gì?”  

             Đám họ hàng nhao nhao lên tiếng, hối Kiều Thu Mộng uống rượu với Lý Thiên Lạc.  

             Kiều Quốc Đào đứng dậy, lắc đầu nói: “Bố, Thu Mộng đã kết hôn rồi, không hợp làm mấy chuyện này đâu.”  

             Lý Thiên Lạc cười ha hả nói: “Tôi chỉ vì quý chị Kiều Thu, muốn hoàn thành một tâm nguyện thôi. Nếu không muốn thì thôi vậy, xem như tôi chưa từng đề cặp đến chuyện hạng mục nhé!”  

             Đám họ hàng phía sau đỏ cả mắt, nóng lòng muốn đi lên ấn Kiều Thu Mộng đi uống rượu với Lý Thiên Lạc.  

             Bàng Tú Vân đi đến đằng sau Kiều Thu Mộng, khẽ đẩy cô ta lên lại còn nhỏ giọng nói: “Con còn do dự cái gì? Mau uống rượu với cậu Lý đi!”  

             “Nhưng...” Kiều Thu Mộng cắn răng, không thuận theo.  

             “Chẳng lẽ con còn để ý đến cảm nhận của cái tên bất tài Tề Đẳng Nhàn này à?”  

             “Nó có thể so với cậu Lý không? Cậu Lý là cậu cả nhà họ Lý, tương lai rộng mở!”  

             “Con đi uống rượu với cậu Lý, sau đó nhân cơ hội này ly hôn với Tề Đằng Nhàn, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích à?”  

             “Nếu đi theo cậu Lý thì sau này trong ngoài nhà họ Kiều còn có ai dám coi thường con?”  

             Bàng Tú Vân đứng bên cạnh nói cái lợi cái hại cho Kiều Thu Mộng nghe, bảo cô ta nhanh đi uống rượu.  

             Ông Kiều trầm giọng nói: “Thu Mộng cũng nghe rồi đó, cháu đâu có mất gì, chỉ là giúp cậu Lý hoàn thành một tâm nguyện thôi mà.”  

             “Vả lại, cháu làm thế còn có thể giúp cả nhà họ Kiều có được hạng mục mười triệu!”  

             “Ngoài ra ông còn cảm thấy sau này cháu có thể tiếp xúc với cậu Lý nhiều hơn, tính toán tương lai mai sau cho mình đi.”  

             Câu cuối cùng của ông Kiều ám chỉ rất rõ ràng. Ông ta coi thường Tề Đẳng Nhàn, muốn Kiều Thu Mộng mau chóng ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, tranh thủ gả cho Lý Thiên Lạc.  

             Giờ phút này, lòng Kiều Thu Mộng lạnh ngắt, mọi người đều mang thái độ này sao?  

             Dù nói thế nào đi chăng nữa, dù cô ta không thích Tề Đẳng Nhàn thì hắn cũng là chồng trên danh nghĩa của cô ta, là người một nhà!  

             “Các người diễn đủ chưa?” Tề Đẳng Nhàn ở phía sau thản nhiên lên tiếng.  

             “Câm miệng, cậu có tư cách nói chuyện ở nơi này à?” Kiều Thanh Vũ tức giận.  

             “Tôi là bố của cô, sao lại không có tư cách?” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Kiều Thanh Vũ, cười như không cười đáp lại.  

             Kiều Thanh Vũ giận đến nỗi hận không thể đi lên xé nát miệng hắn. Chuyện quỳ xuống gọi Tề Đẳng Nhàn là bố là vết nhơ cả đời khó rửa của cô ta!  

             Mặt mày ông Kiều không khỏi tối sầm lại: “Mày họ Tề, nơi này không có chỗ cho mày lên tiếng đâu.”  

             “Nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thì lập tức cút đi!”  

             “Nơi này không hoan nghênh kẻ bất tài như mày!”  

             Lời nói ác ý không chút lưu tình.  

             “Đúng thế, cái loại phế vật như họ Tề kia có thể ôm đùi nhà họ Kiều chúng ta kiếm cái ăn cái mặt đã là phúc trời cho, hắn còn dám lên giọng trước mặt ông nội?”  

             “Một thằng cảnh ngục quèn, nói khó nghe là một con chó trông cửa mà thôi. Không biết Kiều Quốc Đào bị cái gì mà để cái loại này làm con rể bôi tro trét trấu lên mặt nhà họ Kiều chúng ta.”  

             “Cái loại này không xứng với Thu Mộng, không xứng với bất kỳ cô gái nào của nhà họ Kiều! Nếu biết thức thời thì mau ly hôn rồi cút đi.”  

             Đám họ hàng cũng lạnh lùng nhìn, mở miệng chế giễu hắn.  

             Tề Đằng Nhàn híp mắt cười nói: “Một cái hạng mục mười triệu thôi mà các người đã muốn bán Thu Mộng đi. Nếu có hạng mục trăm triệu chắc các người quỳ xuống gọi người ta là bố luôn nhỉ?”  

             Kiều Thanh Vũ cười lạnh: “Nếu cậu có thể lấy ra một hàng mục trăm triệu thật thì tôi quỳ ngay đây gọi cậu là bố!”  

             “Đúng thế. Xem dáng vẻ nghèo nàn của mày kìa, đừng nói là Kiều Thanh Vũ quỳ xuống gọi mày là bố, mày muốn thì tao gọi mày là tổ tông cũng được!”  

             “Xem mình là nhà giàu nhất nước thật à? Mở mồm là một trăm triệu? Còn cái gì mà mười triệu thôi mà? Đúng là ếch ngồi đáy giếng.”  

             Gương mặt Tề Đẳng Nhàn chỉ toàn sự kinh thường, lạnh nhạt nói: “Biệt thự ông đây đang ở cũng có thể mua hết sản nghiệp y dược của nhà họ Lý, một trăm triệu thì tính là gì?”  

             “Ha ha ha, kẻ ngốc này đầu óc cháy hỏng hết rồi đúng không? Càng nói càng nực cười!”  

             “Sản nghiệp y dược nhà họ Lý ít nhất cũng phải hai ba tỷ, trên đời này có căn biệt thự nào ngang giá chứ?”  

             “Nó ở biệt thự gì? Đừng nói là mấy cái nhà tự xây ở nông thôn nhé!”  

             Lý Thiên Lạc mỉm cười nói: “Không phải không có biệt thự nào đáng giá hai ba tỷ, ví dụ như Vân Đỉnh Thiên Cung ở trong sơn trang Vân Đỉnh – khu biệt thự đứng đầu Trung Hải ngày trước đã được bán với giá hai tỷ.”  

             “Anh Tề sống ở Trung Hải đúng không? Vậy anh ở trong Vân Đỉnh Thiên Cung à? Ha ha ha...”  

             Nói đến đây, Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười phá lên.  

 “Ừ, bị cậu đoán đúng rồi, tôi ở Vân Đỉnh Thiên Cung.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             “Ớ!”  

             Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó là tràng cười nhạo như sấm.  

             Mặt Kiều Thu Mộng không khỏi đỏ lên. Hôm qua cô ta đưa Tề Đẳng Nhàn quay về sơn trang Vân Đỉnh rồi đi đến cổng ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’. Tề Đẳng Nhàn nói thẻ vào nhà của mình ở trong túi mà túi đã rơi trên thuyền rồi.  

             Hơn nữa, cô ta còn gặp Ngọc Tiểu Long ở nơi đó.  

             Nhìn thái độ của Ngọc Tiểu Long thì chắc là quen biết với chủ nhân của ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’.  

             Sau khi bị vạch trần lời nói dối đó, Tề Đằng Nhàn còn dám nói tiếp để lừa người khác, thậm chí còn nói đến hợp tình hợp lý.  


             Mặt mũi ông Kiều tối đen. Dù sao thì nơi này vẫn có mặt người ngoài, dù thế nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng có liên quan đến nhà họ Kiều, nói mấy lời ngu ngốc này chẳng khác nào kéo theo mặt mũi của cả nhà họ Kiều!  

             “Cút ra ngoài, cút ngay cho tao!”  

             Ông Kiều chỉ tay ra cửa lớn, quát to.  

             “Được, vậy tôi xé hợp đồng của tập đoàn nhà họ Hướng nhé!” Tề Đằng Nhàn lẳng lặng lấy một tờ hợp đồng từ trong ngực ra, thản nhiên nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.