Chương trước
Chương sau
Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn như nhìn kẻ điên. Đầu óc tên này có bệnh, chuẩn bị động thủ trước mặt tổng cảnh Trung Hải?!  

             “Lãng phí lương thực là không tốt.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói với Từ Tiểu Ngọc, sau đó cầm đĩa thức ăn kia lên.  

             Từ Tiểu Ngọc không khỏi sửng sốt, sau đó há miệng nhổ nước bọt về phía Tề Đẳng Nhàn, mắng “Cút ngay, đồ thần kinh!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng tránh đi, rồi úp đĩa đồ ăn trong tay thẳng vào mặt Từ Tiểu Ngọc!  

             Đĩa thức ăn đầy, trực tiếp đắp lên mặt  Từ Tiểu Ngọc khiến cô ta chật vật không chịu nổi, ngã ngửa xuống đất.  

             “Anh thật to gan!” Vương Hổ phẫn nộ, không nhịn được mà quát lớn.  

             Còn Triệu Thiên Lộc thì sắc mặt nghiêm túc, lập tức rút súng ra chĩa vào hắn, trầm giọng nói “Mời anh lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu. Nếu không, tôi sẽ coi như anh đang chống người thi hành công vụ, hơn nữa khiêu khích cảnh sát, có quyền tại chỗ bắn chết anh!”  

             Từ Tiểu Ngọc bị một đĩa thức ăn đổ lên người, đầu tóc dính đầy dầu mỡ và cặn bã, tức giận đến cả người đều phát run, giận dữ hét “Tôi muốn lãng phí lương thực đấy, anh lại có thể làm gì? Bây giờ, anh thử đụng vào tôi một lần nữa thử xem, lại úp đồ ăn vào mặt tôi một lần nữa thử xem!”  

             Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu, nói “Xem ra, cô vẫn không hiểu rõ đạo lý quý trọng thức ăn. Đạo lý này, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô hiểu rõ mới thôi!”  

             Từ Tiểu Ngọc vẻ mặt châm biếm, nghĩ chỉ cần Tề Đẳng Nhàn dám động thủ, Triệu Thiên Lộc tuyệt đối sẽ không lưu tình!  

             Cô ta không tin, Tề Đẳng Nhàn giỏi võ đến mức có thể thắng được súng đạn!  

             “Tề đại sư, sao ở đây náo nhiệt vậy?”  

             “Yo… Triệu tổng cảnh cũng ở đây à, đúng là đã lâu không gặp!”  

             “Ha… Đây không phải Vương tổng và Hướng tổng sao? Sao mọi người tập trung ở đây hết thế này.”  

             Lúc này, một giọng nói từ phía cửa truyền đến, theo sau đó là một người xuất hiện. Người tới không phải ai xa lạ, chính là Hoàng Kỳ Bân mà Tề Đẳng Nhàn gặp trước cửa khách sạn.  

             “Hoàng công tử.” Ở nhìn đến Hoàng Kỳ Bân lúc sau, Vương Hổ sửng sốt, sau đó gật gật đầu, đánh một lời chào hỏi.  

             “Hoàng công tử, sao cậu lại tới đây?” Triệu Thiên Lộc nhìn thấy Hoàng Kỳ Bân thì đầy mặt tươi cười và thu súng lại, đám đặc vụ thuộc hạ của ông ta cũng sôi nổi chào hỏi Hoàng Kỳ Bân.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Có người không biết quý trọng đồ ăn nên tôi đang dạy bọn họ hiểu rõ đạo lý không được lãng phí lương thực ấy mà.”  

             Hoàng Kỳ Bân bật cười, nói “Đây đúng là chuyện tốt nha!”  

             Sắc mặt Triệu Thiên Lộc bỗng chốc cứng đờ, trầm giọng nói “Hoàng công tử, người này là nghi phạm, ở trong phòng này ra tay đánh nhân viên của tập đoàn Hổ Môn, hơn nữa, vừa mới còn động thủ trước mặt tôi…”  

             “Ấy, Triệu tổng cảnh đang nói giỡn đấy hả? Tề đái ư vừa nói rõ rồi còn gì, ngài ấy đang dạy cho người ta hiểu đạo lý quý trọng lương thực, sao có thể nói là đánh người chứ?” Hoàng Kỳ Bân đầy mặt ý cười, hỏi.  

             Triệu Thiên Lộc ngẩn ra, sau đó thầm kinh hãi, thì ra, Hoàng Kỳ Bân tới để làm chỗ dựa cho Tề Đẳng Nhàn!  

             Vương Hổ đứng một bên cũng nghe ra ý trong lời của Hoàng Kỳ Bân, sắc mặt không khỏi trầm xuống.  

             Từ Tiểu Ngọc cả kinh nói “Hoàng công tử, ngài xem mấy thứ trên mặt ta này, chính là do hắn làm! Ngài thiên vị hắn như vậy, còn có vương pháp hay không?”  

             Hoàng Kỳ Bân nhếch mép cười khinh bỉ nhìn Từ Tiểu Ngọc, nói “Vương pháp? Ở Trung Hải này, Triệu tổng cảnh không phải là vương pháp hay sao? Triệu tổng cảnh, ông nói xem, chuyện này có còn vương pháp hay không?”  

             Triệu Thiên Lộc ho khan một tiếng, nói “Hoàng công tử, thời phong kiến đã trôi qua lâu như vậy, làm gì còn vương pháp nữa?”  

             Vị Hoàng công tử - Hoàng Kỳ Bân này, có cho Triệu Thiên Lộc một trăm triệu thì ông ta cũng không dám đắc tội. Dù sao bố anh ta chính là người đứng đầu thành phố Trung Hải, nếu đắc tội anh ta, vậy thì sau này cũng đừng mong có thể sống yên lành ở Trung Hải.  

             Mấy năm nay, Hoàng Văn Lãng quản lý Trung Hải gọn gàng ngăn nắp, tương lai rất đáng kỳ vọng. Hơn nữa còn được mấy vị lãnh đạo cấp cao ở tỉnh coi trọng, tương lai rất có khả năng sẽ được thăng chức lên tỉnh.  

             Vì chuyện nhỏ mà đắc tội một quan lớn như thế, cực không đáng giá.  

             “Hoàng công tử, người của tôi bị đánh!” Vương Hổ đen mặt nói.  

             “Tôi biết chứ, nhưng người lãng phí lương thực, không phải hẳn là bị trời đánh sao? Được dạy dỗ một chút, không phải là rất tốt sao?” Hoàng Kỳ Bân nhìn về phía Vương Hổ, kinh ngạc hỏi.  

             Khóe miệng Vương Hổ giật giật, có chút tức giận nhưng lại không tiện trực tiếp phát tác.  

             Hướng Đông Tinh lại khẽ mỉm cười, thắc mắc không biết Tề Đẳng Nhàn quan biết nhân vật có tầm ảnh hưởng như Hoàng Kỳ Bân này từ lúc nào, hơn nữa lại có thể để cho Hoàng Kỳ Bân bằng lòng tới làm chỗ dựa cho hắn, xem ra hắn có chút lợi hại…  

             Triệu Thiên Lộc cũng lập tức sửa miệng, nhìn Vương Hổ mà nghiêm túc nói “Vương tổng, người của anh lãng phí lương thực, đây là chuyện rất không nên. Hơn nữa, nhổ nước bọt vào đồ ăn của người khác là việc làm vi phạm đạo đức!”  

             “Việc này là do bên anh khơi mào, hẳn phải do các anh tự mình thương lượng giải quyết.”  

             “Nếu thương lượng mà hai bên thấy không thỏa đáng thì để chúng tôi ra mặt hỗ trợ xử lý!”  

             Tề Đẳng Nhàn liếc xéo Triệu Thiên Lộc một cái, hỏi “Vừa rồi không phải Triệu tổng cảnh nói mình là vương pháp của Trung Hải, muốn trị tội tôi sao? Sao bây giờ lại sửa miệng như vậy?”  

             Lời này vừa ra, trực tiếp dọa Triệu Thiên Lộc sợ tới mức toát ra mồ hôi lạnh, nếu lời này mà truyền tới tai Hoàng Văn Lãng thì ông ta chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.  

             “Ha ha, chỉ là đùa một chút thôi mà… Thời phong kiến đã qua lâu vậy rồi, làm gì còn vương pháp? Trong xã hội hiện đại ngày nay, chỉ có luật pháp, hiến pháp thôi.” Triệu Thiên Lộc cố gắng bình tĩnh, cười ha hả nói tiếp, “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước, mọi người từ từ thương lượng giải quyết đi.”  

             Nói xong, ông ta gật đầu chào Hoàng Kỳ Bân, nói “Hoàng công tử, tôi bận rộn công vụ nên đi trước một bước, hôm khác lại đến cửa thăm thị trưởng.”  

             Không chờ Hoàng Kỳ Bân đáp lại, Triệu Thiên Lộc đã vung tay lên, dẫn theo thuộc hạ trực tiếp xám xịt rời đi.  

             Triệu Thiên Lộc rút lui, trực tiếp làm người của tập đoàn Hổ Môn rơi vào tình thế khó xử.  

             Vừa rồi Triệu Thiên Lộc đến, bọn họ kiêu căng ngạo mạn, chuẩn bị chỉnh Tề Đẳng Nhàn vào chỗ chết.  

             Nhưng Hoàng Kỳ Bân xuất hiện, khiến tình thế trong nháy mắt đảo ngược lại.  

  “Hôm nay, nếu các người không ăn hết mấy thứ này, sau đó mỗi người bồi thường tôi một trăm vạn phí tổn thất thì chuyện này không thể xong.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc và còn rất ngang bướng tuyên bố, không để lại chút cơ hội thương lượng nào.  

             Vương Hổ cắn răng nói “Họ Tề, anh được lắm, tôi nhớ kỹ anh!”  

             Tề Đẳng Nhàn không trả lời.  

             Vương Hổ xoay người bỏ đi, về phần những người còn lại sẽ thế nào, anh ta cũng không muốn quan tâm.  

             “Sao vậy, các người không nghe thấy Tề đại sư nói cái gì sao?” Hoàng Kỳ Bân cười lạnh, hỏi đám người của tập đoàn Hổ Môn.  

             Từ Tiểu Ngọc run rẩy, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lại bưng lên một đĩa thức ăn đã bị bọn họ nhổ nước bọt khi này, vội vàng kêu lên “Tôi ăn… tôi sẽ ăn!”  

             Mấy người của tập đoàn Hổ Môn bị Tề Đẳng Nhàn giáo huấn thì đều bơ phờ như bố mẹ chết, bắt đầu ăn những món ăn bị chính bọn họ nhổ nước bọt. Mặc dù ghê tởm muốn chết nhưng vẫn phải nhắm mắt cố gắng ăn xong.  


             Thu tiền xong, Tề Đẳng Nhàn nói “Lão Hoàng, số tiền này, nên chia anh một nửa.”  

             Hoàng Kỳ Bân được hắn xưng hô như vậy thì không khỏi sửng sốt, sau đó xua tay cười nói “Tiền này tôi không thể thu, thu sẽ xảy ra vấn đề lớn. Hơn nữa đây là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, Tề đại sư không cần lo lắng, ngài có ơn với gia đình chúng tôi, chừng này đâu thể trả hết?”  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không làm ra vẻ, thấy anh ta không nhận thì đút luôn vào túi.  

             “Đi thôi, chúng ta cùng ăn với nhau đi, tiện thể tôi cũng giới thiệu cho ngài mấy người bạn.” Hoàng Kỳ Bân đi lên lôi kéo làm quen với Tề Đẳng Nhàn rồi mời hắn cùng đi ăn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.