Chương trước
Chương sau
"Không sai, vừa nãy Kiều Thu Mộng tự nói, cô ấy có thể giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị.  

             Có người lên tiếng nhắc nhở Kiều lão gia.  

             Trong lòng Kiều Thu Mộng không khỏi khẩn trương, đây rõ ràng là lời Tề Đẳng Nhàn nói, cô ta chưa từng nói như vậy.  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ thấp thỏm bồn chồn của Kiều Thu Mộng, liền bình tĩnh nói "Cô không cần phải lo lắng, chắc chắn có thể lấy được hạng mục này, lấy cái này để củng cố địa vị của cô ở tập đoàn là được rồi."  

             Kiều lão gia nói "Thu Mộng, trong thời gian con lên làm chủ tịch, đã làm sai rất nhiều chuyện. Nhưng, có thể khiến Lâm tiểu thư bồi thường tổn thất cho tập đoàn, hơn nữa còn miễn phí kí hợp đồng với chúng ta, cũng coi như là lấy công chuộc tội."  

             "Nhưng mà, như thế vẫn chưa đủ."  

             "Hơn nữa, tự con cũng nói, có thể giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị."  

             "Vậy thì, nhiệm vụ này giao hết cho con."  

             "Nếu như thật sự có thể lấy được một hạng mục trở lên từ tập đoàn Hướng thị, thì con có thể tiếp tục nhận chức chủ tịch."  

             "Nếu không, chỉ đành đổi người khác đến làm thôi."  

             Kiều Thu Mộng khó khăn gật đầu, nói "Cảm ơn ông nội, con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng."  

             Kiều Thanh Vũ không nhịn được chế giễu nói "Nếu như cố gắng là có thể lấy được hạng mục của Hướng thị, vậy thì sợ rằng hạng mục của của Hướng thị không đủ dùng rồi!"  

             Tề Đẳng Nhàn nghe cô ta nói, không khỏi cảm thấy phiền chán, cười lạnh nói "Vậy cô có muốn cược tiếp không?"  

             Kiều Thanh Vũ bị câu nói này của hắn làm sặc cả mặt đỏ bừng, tức giận đến mức muốn xông lên trực tiếp giết chết hắn!  

             "Tôi đợi Kiều Thu Mộng giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị!" Kiều Thanh Vũ không trả lời câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn, chỉ hừ lạnh một tiếng.  

             Kiều lão gia xua xua tay, tuyên bố tan họp, mọi người đều dần dần tản đi.  

             "Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, sao lại thay tôi đồng ý? Xí nghiệp như tập đoàn Hướng thị, căn bản không đếm xỉa đến tập đoàn Kiều thị, sao tôi lấy được hạng mục từ tay họ?" Kiều Thu Mộng đưa Tề Đẳng Nhàn vào phòng làm việc, vừa đóng cửa lại, lập tức chất vấn hắn.  

             "Cô yên tâm, tôi chắc chắn giành được, tôi là phó phòng bộ phận an ninh tập đoàn Hướng thị, là tôi giúp Hướng thị bảo vệ mảnh đất này, có quyền phát ngôn nhất định." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.  

             Kiều Thu Mộng nửa tin nửa ngờ nghe Tề Đẳng Nhàn nói, dù sao, hôm nay Tề Đẳng Nhàn quả thật đã giúp cô một việc lớn.  

             "Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn anh." Kiều Thu Mộng không vướng mắc vấn đề này nữa, mà nói lời cảm ơn Tề Đẳng Nhàn.  

             "Không phải khách sáo, vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường."Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

             Kiều Thu Mộng nghe xong lời này, mặt liền đen lại, lập tức mở cửa nói "Ra ngoài!"  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra, sau đấy liền bị Kiều Thu Mộng đẩy ra ngoài, khiến hắn không khỏi cảm thán một tiếng "Ăn cháo đá bát...... không đúng, qua cầu rút ván."  

             Trên đường đến tập đoàn Hướng thị, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Hoàng Văn Lãng.  

             "Tề đại sư, hai ngày nữa con gái tôi tổ chức tiệc sinh nhật, con bé đặc biệt chỉ đích danh cậu, mong cậu có thể nể mặt tôi đến tham dự được không?" Hoàng Văn Lãng khách sáo hỏi.  

             "Được thôi......" Tề Đẳng Nhàn lập tức đồng ý.  

             Hoàng Văn Lãng lại hàn huyên với Tề Đẳng Nhàn mấy câu, rồi mới ngắt điện thoại.  

             Đến tập đoàn Hướng thị tìm Hướng Đông Thanh, lúc này Hướng tổng đang mặc một bộ váy âu phục tông lạnh, trên đôi chân dài là chiếc tất da màu đen quyến rũ, mái tóc dài như cũ búi lên, dùng một chiếc bút chì cuốn lại sau đầu, cả người toát từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ mạnh mẽ của một nữ doanh nhân.  

             "Lần trước tôi giúp cô bảo vệ miếng đất Tân thế kỉ khỏi tập đoàn Hổ Môn, cô cũng đồng ý cho tôi quyền phát ngôn nhất định miếng đất đó." Tề Đẳng Nhàn nói.  

             "Hình như có chuyện đấy." Hướng Đông Thanh bình tĩnh nói, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chậm rãi xử lý tài liệu.  

             Tề Đẳng Nhàn nói "Tôi muốn lấy hai hạng mục kiếm được kha khá tiền của miếng đất này cho tập đoàn Kiều thị."  

             Hướng Đông Thanh nghe xong, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kì cảm xúc nào, bình tĩnh nói "Chuyện này anh tự sắp xếp, lát nữa tự tìm người chuyên phụ trách là được rồi."  

             Tề Đẳng Nhàn nói "Được, cứ vậy đi."  

             Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, trong mắt Hướng Đông Thanh liền hiện lên một tia giảo hoạt, mang theo một chút toan tính.  

             "Vương tổng?" Hướng Đông Thanh nghe điện thoại Vương tổng gọi đến, mời cô ta ăn một bữa.  

             "Được, đúng lúc tôi đang muốn ăn cá Thạch Oa của nhà đấy."  

             "Vậy thì, tan làm không gặp không về."  

             Nói xong liền ngắt điện thoại, Hướng Đông Thanh xoay chiếc bút bi trong tay, suy nghĩ đối sách.  

             Tập đoàn Hổ Môn có xu hướng hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Từ thị, một bên là rắn địa phương, một bên là rồng qua sông, hai bên mà hợp tác với nhau, tập đoàn Hướng thị liền không có cơ hội giãy dụa.  

             (*地头蛇-rắn địa phương: nghĩa là thế lực vô cùng có sức ảnh hưởng trong một khu vực, 过江龙-rồng qua sông: nghĩa là thế lực đến từ bên ngoài vô cùng lớn mạnh.)  

             Vậy nên, cô ta quyết định tạm thời ổn định Vương Hổ trước, ngẫu nhiên ăn cơm cùng anh ta, thể hiện thái độ không rõ ràng, đợi đến lúc hoàn toàn chuyển được hết tiền đi, rồi mới đối đầu.  

             "Sao dạo gần đây cứ nghĩ đến đùi cả ngày vậy!" Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi hỗn loạn, ,cố gắng vứt hình ảnh đôi chân dài của Hướng Đông Thanh ra khỏi đầu.  

             Lúc trước ở trong tù, một tháng mười ngày không nhìn một người phụ nữ, kể cả có nhìn thấy cũng không phải là mỹ nữ, nên mưới tâm vô tạp niệm.  

             Bây giờ quay lại thành phố, xung quanh lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh, còn có một Lý Vân Uyển lúc nào cũng muốn "hôi của", nên, đầu óc có hơi loạn cũng là chuyện bình thường.  

             "Bảo sao Khưu Xứ Cơ một lòng cầu đào, nên đã trực tiếp tự thiến. Đàn bà , quả nhiên chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ xuất chiêu." Tề Đẳng Nhàn hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nghĩ.  

             Vừa mới bước ra ngoài cửa, một chiếc BMW màu xanh phóng đến, dừng ở trước mặt hắn, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Lý Vân Uyển.  

             "Anh Tề, lên xe đi, tôi mời anh đi ăn." Lý Vân Uyển cười nói.  

             Tề Đẳng Nhàn trực tiếp quên sạch sẽ suy nghĩ phải tránh xa Lý Vân Uyển, mở cửa xe, đúng lúc chưa ăn tối.  

             Lý Vân Uyển nói "Anh Tề, thủ đoạn của anh quả thật là sớm rền gió cuốn, nhanh như vậy đã giải quyết được Lâm Vãn Thu rồi, tôi vừa mới nhìn thấy bài xin lỗi công bố trên mạng rồi."  

             Đến trước cửa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn gặp phải người quen, con trai cả Hoàng Văn Lãng, Hoãng Kỳ Bân.  


             Ngồi trong phòng chưa được bao lâu, vừa gọi được một bàn thức ăn, chưa ăn được mấy miếng, đã có một người phụ nữ vênh váo bước vào.  

             "Lý Vân Uyển, mau dọn dẹp gói đồ ăn lại cút đi, tôi muốn phòng này!" Nhan sắc cô ta bình thường, nhưng quần áo lại lộng lẫy, vừa nói vừa ném một xấp tiền ra, khoảng một nghìn tệ.  

             Lý Vân Uyển vừa nhìn thấy người phụ nữ này, lập tức kinh ngạc, nhẹ nhàng nhíu mày lại.  

             Bên cạnh người phụ nữ còn có mấy người cũng vênh váo như thế, vô cùng kiêu ngạo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.