Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Long Á Nam lạnh lùng, đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nghiễm nhiên mang theo loại cảm giác cao cao tại thượng.

 

"Nếu không phải nhờ tôi gọi cú điện thoại kia, chắc bây giờ anh đã bị tháo thành tám miếng! Anh thật sự cho rằng quán bar này là chỗ anh có thể đến gây chuyện ư?"

 

"Hoặc có lẽ phải nói, anh cảm thấy người trẻ tuổi được gọi là Vương Báo ban nãy là nhân vật anh có thể chọc nổi ư?"

 

"Không có bản lãnh thì nên khiêm tốn một chút, đừng có há miệng ngậm miệng đều nghĩ đến việc lòe người, như vậy sẽ vô cùng mất mặt, hơn nữa còn dễ hại chết chính mình!"

 

"Tôi sợ đến lúc đó anh chết rồi, cũng không có ai đến nhặt xác cho anh."

 

Long Á Nam vô cùng cay nghiệt.

 

Lý Vân Uyển ở bên cạnh nghe được mà trợn mắt hốc mồm, nếu người phụ nữ đã không ưa nổi tên nhóc Tề Đẳng Nhàn này đến vậy, tại sao còn phí sức làm loại việc tốt không có lợi gì này?

 

Tề Đẳng Nhàn nghe Long Á Nam nói, cười nhạo một tiếng, không hề lo lắng mà nói: "Tôi nghĩ cô nói sai rồi, bất kể là tên Vương Báo hay là chị Tĩnh kia, tôi đều không để vào mắt."

 

"Bọn họ nguyện ý nghe lời cô dàn xếp ổn thỏa, đó là do vận khí của bọn họ hảo."

 

"Bằng không, tôi không ngại để cho bọn họ hiểu rõ, tôi có tính nết như thế nào!"

 

Ánh mắt Long Á Nam lạnh lẽo, hờ hững nói: "Chỉ sợ rằng anh không biết đứng sau chị Tĩnh là ai, cho nên mới dám ăn nói càn rỡ như vậy."

 

"Người sau lưng cô ta, cho dù tiểu thư gặp được cũng đều sẽ lấy lễ để tiếp đón."

 

"Người như anh, tốt nhất đừng nói trước mặt người khác, bằng không, chết như thế nào cũng không biết."

 

Từ Ngạo Tuyết ở bên cạnh nghe thấy cũng cảm thấy hứng thú, người đàn ông bị Ngọc Tiểu Long tự mình từ hôn này, dường như có hơi thú vị. . .

 

Tất nhiên, thú vị không phải thật sự thú vị, mà là hắn không giữ mồm giữ miệng, nói năng quá ngông cuồng, còn có hơi chút mạnh mồm cãi bướng.

 

"Tiểu thư cho anh hai cơ hội mở miệng xin cô ấy giúp đỡ, lần nay, coi như tôi thay cô ấy giúp anh một lần!" Long Á Nam nói.

 

"hat?" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy tùy ý, thậm chí còn xổ cả ngoại ngữ.

 

Long Á Nam cười lạnh nói: "Cho nên, hiện giờ anh chỉ còn một cơ hội, đây có lẽ là cơ hội duy nhất anh có thể dùng để cứu lấy cái mạng hèn hạ này của mình!"

 

"Tôi hy vọng về sau anh sẽ biết bớt phóng túng, giữ mồm giữ miệng cho tốt, đừng tùy tiện xài hết cơ hội cuối cùng này."

 

"Anh phải biết rằng, anh và tiểu thư không phải người cùng một thế giới, có thể có được hai cơ hội này, đã là được ông trời ưu ái rồi!"

 

"Làm người, quan trọng nhất là phải biết mình đáng giá bao nhiêu, mà không phải là vì danh lợi mà toàn đi làm mấy việc châu chấu đá xe."

 

Nói xong những lời này, Long Á Nam xoay người.

 

Lý Vân Uyển rất tò mò, "Tiểu thư" trong miệng Long Á Nam là người thế nào, lại có quan hệ gì với Tề Đẳng Nhàn?

 

Từ Ngạo Tuyết cười một tiếng, nói "Đi thôi!"

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Chờ chút."

 

"Còn có việc ư?" Long Á Nam quay đầu, lạnh lùng nói.

 

"Mặc dù tôi cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay vẫn đã nhận ân tình của cô. Ở đây tôi chỉ muốn khuyên nhủ một câu, vị Từ tổng này làm ăn thì nên làm ăn cho tốt, đừng có có ý đồ gì với tập đoàn Hướng thị, bằng không, đến lúc đó chịu thiệt thòi như thế nào cũng không biết." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

 

Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe nói như thế, không khỏi lấy làm kinh hãi, sao tên nhóc này lại biết rõ về bí mật của mình trong chuyến đi tới Trung Hải này chứ?

 

Có lẽ, Ngọc Tiểu Long vẫn còn liên hệ với hắn?

 

Cũng không thể nào, Ngọc Tiểu Long cao ngạo cỡ nào, nếu đã từ hôn, sẽ tuyệt đối không tiếp tục giữ liên lạc với Tề Đẳng Nhàn.

 

"Loại lời nói này, nếu như là từ trong miệng những người nhà giàu trên tạp chí Forbers nói ra, có lẽ tôi sẽ suy xét. Còn anh. . . Ha ha?" Từ Ngạo Tuyết hơi cười một chút, rồi quay người rời khỏi.

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, không nghe lời khuyên, vậy thì chạm mặt là được, xem xem là cô và Ngọc Tiểu Long cứng, hay là Nhị đương gia tôi cứng!

 

Lý Vân Uyển ở bên cạnh không khỏi nhấp một ngụm rượu tự an ủi, cô ta có hơi hoài nghi mà nói "Vị kia. . . Có phải là giám đốc điều hành của tập đoàn Từ thị, Từ Ngạo Tuyết không? !"

 

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói "Là cô ta đó!"

 

"Phụt!"

 

Lý Vân Uyển suýt nữa phun thẳng ngụm rượu trong miệng ra, trợn tròn mắt.

 

"Là cô ta, anh còn dám nói chuyện với cô ta như thế? !" Lý Vân Uyển kinh ngạc, "Ừm? Cô ta đang có ý đồ với tập đoàn Hướng thị?"

 

"Không phải chỉ là lớn lên đẹp mắt chút thôi ư, có gì mà không dám nói?" Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

 

Lý Vân Uyển trực tiếp bó tay rồi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là một tên thẳng nam sắt thép, quả thực không có cách nào để nói chuyện a!

 

Vừa nãy lúc đám người Tề Đẳng Nhàn và Long Á Nam nói chuyện, mặc dù chị Tĩnh không để ý lắm, nhưng cũng nghe thấy.

 

Cô ta không khỏi hừ lạnh một tiếng, đời này cô ta còn chưa từng gặp được ai cuồng ngạo giống như Tề Đẳng Nhàn.

 

Mặc dù cô ta tức giận trong lòng, nhưng mà, vẫn không thể không nể mặt Ngọc Tiểu Long, lúc này, đương nhiên không thể đi tính sổ.

 

"Chúng ta đi nhanh đi, vừa nãy anh nói xấu chị Tĩnh, nếu cô ta tìm tới gây phiền toái, vậy cũng không hay lắm!" Lý Vân Uyển đã có mấy phần say rượu, cảm thấy cũng đã đến lúc tiễn người đi rồi.

 

"Vội cái gì, rượu còn chưa uống xong! Lãng phí!" Tề Đẳng Nhàn vẫn không thèm quan tâm mà nói.

 

Đầu tiên, vị của rượu này không tệ; tiếp theo, bây giờ tâm tình của hắn không tốt đẹp gì,.

 

Cho nên, hắn quyết định uống hết rượu ở đây mới đi.

 

chị Tĩnh nghe được lời nói phách lối của Tề Đẳng Nhàn cũng không tức giận, cắn răng, cảm thấy mình vẫn nên đi trước thì tốt hơn, kẻo bị hắn chọc cho tức chết!

 

chị Tĩnh đứng dậy đi tới phòng làm việc của mình, hiện tại mà nói tâm trạng cô ta có thể nói là không được vui vẻ mấy.

 

"Sao, là ai chọc cho tiểu Tĩnh của chúng ta tức giận vậy? !" chị Tĩnh vừa đóng cửa lại liền nghe thấy một giọng nói bất cần đời truyền đến.

 

chị Tĩnh ngẩng đầu nhìn thử, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ bình thường, mặt mũi tràn ngập vẻ lười biếng, đang ngồi dựa trên ghế sô pha, có lẽ phải nói, là nằm dài trên ghế sa lon.

 

chị Tĩnh nhoẻn miệng cười, đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng đôi tay nhỏ non mềm lên xoa bóp trên đùi người đàn ông, mỉm cười nói "Tiên sinh, sao ngài cũng tới vậy? !"

 

Diệp Phong cười một tiếng, đặt bàn tay lớn của mình lên trên chiếc đùi trơn dưới làn váy đỏ của chị Tĩnh.

 

Động tác này của hắn lại không khiến chị Tĩnh bất mãn một chút nào.

 

"Trong quán bar có chuyện không vừa lòng ư?" Diệp Phong hỏi.

 

"Là như vậy. . ." chị Tĩnh thở dài, vừa mát xa cho Diệp Phong xoa bóp, vừa kể lại chuyện mới xảy ra cho hắn.

 

Sau khi Diệp Phong nghe được cũng không khỏi nhíu mày, cười nói "Tên nhãi ranh này nhặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ, cho rằng ai cũng bị hắn lừa được ư, ngược lại em còn bị khinh bỉ!"

chị Tĩnh phát ra tiếng cười bất đắc dĩ, nói "Quên đi, nể mặt tướng quân Ngọc mà thôi!"

 

"Tướng quân Ngọc thì vẫn nên nể mặt, nhưng anh vẫn nên ra mặt cảnh cáo và cho cái thứ này không có mắt này chút bài học nho nhỏ." Diệp Phong đứng dậy.

 

Trong mắt chị Tĩnh hiện lên vẻ vui mừng, không ngờ rằng Diệp Phong vậy mà lại tình nguyện xả cơn giận này cho mình!

 

"Nếu không thì thôi đi, dù sao Long Á Nam cũng đã mở miệng với em." chị Tĩnh nói.


 

Diệp Phong hừ lạnh một cái bằng lỗ mũi, sau đó kéo chị Tĩnh nhanh chân đi ra ngoài.

 

Mặt mũi Ngọc Tiểu Long là nhất định phải nể, nhưng chút trừng phạt nho nhỏ thì tuyệt đối không tránh được, tránh việc người này không biết giữ miệng, phá hoại thanh danh của hắn và chị Tĩnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.