Chương trước
Chương sau
Mặt Chương Tử Long tối sầm lại, hắn đã ở đây rồi mà Tề Đẳng Nhàn vẫn dám đánh trợ lý của hắn hôn mê.

 

“Tốt nhất cậu nên cho tôi một lý do thoái thác ổn thoả, nếu không thì tập đoàn Kiều thị hôm nay sẽ vì cậu mà phá sản!” Chương Tử Long bước vào trong văn phòng, lạnh lùng nói.

 

Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, ném điếu thuốc lá đang thưởng thức trên tay về mặt bàn, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống ghế.

 

Nhìn thái độ của Tề Đẳng Nhàn chẳng hề để ý khiến hai mắt của Chương Tử Long toát ra một tia lửa giận.

 

Tề Đẳng Nhàn đợi một lát rồi mới mở miệng nói “Tôi cũng cho anh một cơ hội, bộ quần áo này hoặc là tự anh mặc vào sau đó chạy quanh ngân hàng ba vòng, rồi giải quyết sự việc Kiều gia tới vay cho tôi.”

 

“Sau đó, tất nhiên tôi sẽ coi chuyện này như chưa từng xảy ra!”

 

Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa thốt ra, khiến Chương Tử Long không nhịn được nở nụ cười.

 

Các nhân viên bên ngoài cũng nở nụ cười theo, sôi nổi lắc đầu, cảm thấy người này chắc là bị điên rồi.

 

Chương Tử Long chính là cánh tay đắc lực của Tôn Hưng Chương, có địa vị rất lớn ở trong ngân hàng, phía dưới cũng có không ít khách hàng lớn!

 

Một cái tập đoàn Kiều thị nho nhỏ, tài sản cùng lắm chỉ mấy trăm triệu mà thôi, vậy mà dám lên mặt với Chương Tử Long?

 

Đừng nói hiện giờ tập đoàn Kiều thị nợ ngân hàng Trung Hải một trăm triệu, chỉ cần Chương Tử Long lợi dụng nhân mạch của riêng mình cũng có thể xoay tập đoàn Kiều thị vòng vòng.

 

“Người này là ai vậy, không biết tập đoàn Kiều thị từ bao giờ có một tên ngốc như vậy, tưởng chính mình là đại ca xã hội đen sao?”

 

“Đại ca xã hội đen cũng không ngu như vậy đâu, dám khiêu khích giám đốc Chương như vậy thì chỉ có kết cục phá sản đóng cửa thôi!”

 

“Người của tập đoàn Kiều thị có lẽ bị nước vào đầu rồi đi, lại đi sai một tên ngốc như vậy tới giải quyết vấn đề cho vay, theo tôi thấy hắn chính là tới tự tìm đường chết thì có!”

 

Ánh mắt một đám người nhìn Tề Đẳng Nhàn không khác gì nhìn một tên ngốc, cảm thấy hắn nhảy nhót lung tung như vậy đơn giản là muốn chôn vùi toàn bộ tập đoàn cùng mình.

 

Chương Tử Long cười nói “Nếu tôi nói không thì sao?”

 

“Vậy tôi cũng chỉ đành để chủ tịch Tôn tới xử lý việc này thôi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, một bộ dáng không sao cả.

 

Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn muốn gọi chủ tịch Tôn xuống xử lý, mọi người đều sửng sốt, sau đó là kinh ngạc.

 

“Anh ta bảo muốn để chủ tịch Tôn xuống xử lý chuyện này? Thật hay giả vậy, tôi không nghe lầm đúng không?”

 

“Ha hả, đây là lấy da hổ làm cờ lớn sao! Xem bộ dạng này của hắn có thể quen biết được chủ tịch tôn sao? Thật là khôi hài!”

 

“Nếu hắn có thể quen biết được chủ tịch Tôn, vậy tôi nguyện ý chặt đầu xuống làm bóng đá!”

 

“Hừ, cho dù hắn thật sự quen biết chủ tịch Tôn thì thế nào, chủ tịch Tôn cũng sẽ không đứng về phía hắn. Giám đốc Chương mới là cánh tay đắc lực bên cạnh ông ta!”

 

“Quen biết chỉ là quen biết, chẳng qua chủ tịch Tôn có quen hắn hay không thì không biết chắc được.”

 

Chương Tử Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau đó cười nhạt, nói: “Được thôi, vậy cậu mau gọi chủ tịch Tôn tới đây mà xử lý!”

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Đừng có bảo rằng tôi chưa cho anh cơ hội.”

 

“Nếu cậu có thể gọi chủ tịch Tôn xuống thì tốt, còn nếu không tới tôi sẽ khiến cậu biết dám khiêu khích ở trước mặt tôi sẽ có kết cục như thế nào!” Trong mắt Chương Tử Long loé lên tia tàn nhẫn, vung tay một cái, bên ngoài đã xuất hiện thêm vài nhân viên bảo vệ.

 

Tề Đẳng Nhàn lười phải tiếp tục dong dài, dứt khoát rút di động gọi cho Hoàng Văn Lãng.

 

“Ha ha ha, Tề đại sư cậu cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi rồi, là muốn chuẩn bị tới xử lý bệnh tình của con gái tôi sao?” Hoàng Văn Lãng mở miệng cười lớn hỏi, đối với hắn có vẻ rất tôn kính.

 

“Thị trưởng Hoàng, hiện tại tôi đang ở ngân hàng Trung Hải có tý việc, phiền ngài gọi điện cho chủ tịch Tôn tới đây một chút, tôi có việc cần tìm ông ấy.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.

 

Hoàng Văn Lãng vừa nghe thấy là có việc cần nhờ mình giúp đỡ nhưng trong lòng lại không có nửa điểm không vui.

 

Tính nết kia của Tề Đẳng Nhàn sau hai lần chung đụng ông cũng coi như biết rõ, loại cao nhân như này chính mình muốn cưỡng cầu cũng không nổi.

 

Hiện tại hắn nhờ mình chút việc nhỏ mình vui vẻ còn không kịp, cứ như vậy đã có thể để hắn nợ mình một ân tình rồi! Đến lúc đó nếu mình mở miệng cần hắn hỗ trợ, hắn cũng không thể không đáp ứng!

 

“Việc nhỏ việc nhỏ, cậu đang ở đâu, tôi lập tức gọi điện bảo lão Tôn qua đó.” Hoàng Văn Lãng sảng khoái nói.

 

“Được….” Tề Đẳng Nhàn đồng ý.

 

Người ở xung quanh thấy Tề Đẳng Nhàn gọi đối phương một tiếng “thị trưởng Hoàng” thì một đám không nhịn được đều cười nhạo hắn.

 

“Nhìn thấy không, tên nhãi này vốn dĩ không quen biết chủ tịch Tôn của chúng ta, ngay cả số điện thoại cũng không có!”

 

“Ha hả, chắc chắn là hắn không thể tìm được chủ tịch Tôn nên cố ý làm bộ làm tịch, còn gọi điện cho thị trưởng Hoàng? Thật là buồn cười a!”

 

“Không gọi được chủ tịch Tôn tới nên muốn dùng thanh danh của thị trưởng Hoàng tới hù dọa người sao? Nực cười thật, ngay cả chủ tịch Tôn còn không biết thì có thể quen biết được thị trưởng Hoàng sao?”

 

“Ha ha ha, nếu vậy tôi đây còn biết cả tỉnh trưởng tỉnh Đông Hải đây này!”

 

Thấy Tề Đẳng Nhàn gọi cuộc điện thoại này là cho Hoàng Văn Lãng, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ không tin, cảm thấy đây chính là người si nói mộng không có giới hạn.

 

Chương Tử Long ngồi trên sofa càng là trực tiếp cười to ra tiếng, thong thả ung dung lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá cao cấp khác, rút một điếu ra đặt trên miệng.

 

"Phụt!”

 

Một tên cấp dưới nhanh tay lẹ mắt trực tiếp vọt lên, trên tay cầm theo bật lửa cẩn thận đưa tới bên miệng Chương Tử Long.

 

Chương Tử Long thậm chí không có ý định dơ tay che ngọn lửa mà chỉ tùy ý bắt chéo chân ngồi yên đó hít sâu một hơi.

 

Người bình thường sẽ không ai có bộ dáng như vậy cả.

 

“Cậu trai trẻ, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội! Là do cậu mơ mộng cũng được, hay thật sự gọi được điện thoại cũng được, nhưng tốt nhất là trong vòng mười phút có thể tìm ra một người ép buộc được tôi.” Chương Tử Long ngồi một bên hút thuốc đến đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn nói.

 

“Nhưng nếu người kia không thể làm gì được tôi, vậy thật ngại quá!”

 

“Tập đoàn Kiều thị đêm nay phá sản chắc rồi, kể cả có là Kiều Thu Mộng tự mình mặc bộ đồng phục hầu gái này vào đi nữa cũng vô ích.”

“Sau đó người dám ở trong văn phòng tôi đánh người là cậu cũng sẽ không có quả ngon gì để ăn đâu!”

 

“Tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu để cậu giống như loài bò sát mà bò từ trong văn phòng tôi ra ngoài.”

 

Lời nói của Chương Tử Long khiến một nhóm vân viên xung quanh đều không khỏi hít sâu một hơi, sau đó lại thêm một trận vuốt mông ngựa vang lên.

 

“Giám đốc Chương làm việc quả nhiên rất dứt khoát, đầu tiên cho tên ngốc này cơ hội gọi người sau đó lại thu thập hắn, khó trách có thể trở thành nhân vật ở tầng cao giám đốc, thậm chí còn trở thành cánh tay đắc lực dưới trướng chủ tịch Tôn!”


 

Nhóm nhân viên đều sôi nổi tán thưởng Chương Tử Long khiến ý cười trên mặt hắn càng đậm, lại hút một hơi thuốc thật dài.

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười chơi đùa chiếc di động trong tay, chờ đợi Hoàng Văn Lãng gọi điện thoại bảo Tôn Hưng Chương tới đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.