Chương trước
Chương sau
 

Ngày hôm qua chính Lý Vân Uyển là người đã đưa Kiều Thu Mộng về nhà, hơn nữa, vào lúc cùng Vu Khải Hà uống rượu cô cũng có mặt tại đó, vì vậy cô là người có tư cách nói chuyện nhất.

 

Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lý Vân Uyển, chờ cô lên tiếng.

 

"Ôi chao, Mộng Mộng à, cậu thật sự uống say rồi!"

 

"Hôm qua mình thấy Vu Khải Hà có ý muốn làm khó cậu, cho nên liền trực tiếp gọi điện cho Trương thiếu."

 

"Cậu cũng biết đấy, Trương thiếu dù sao cũng có quen biết với hội trưởng Triệu Hắc Long, anh ta có mối quan hệ có thể giúp đỡ cậu."

 

"Nhưng, Vu Khải Hà vậy mà lại không nể mặt ai, dám động tay động chân với cậu."

 

"Trương thiếu đối với cậu là loại tâm tư gì, hẳn cậu là người rõ nhất, ngay khi vừa nghe tin, liền nổi giận đùng đùng, cầm kiếm xông vào đánh cho đám người Vũ Khải Hà phải kêu cha gọi mẹ."

 

Lý Vân Uyển châm một điếu thuốc cho phu nhân, sau đó quay sang nói với Kiều Thu Mộng.

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này của Lý Vân Uyển, không khỏi có chút ngẩn ngơ, rồi thất thanh cười một tiếng, khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm.

 

Lý Vân Uyển sau khi nói xong, cô liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, trong mắt lóe lên một vẻ khó tả.

 

Lúc này mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tề Đẳng Nhàn, muốn xem hắn còn nói gì nữa không.

 

Bàng Tú Vân thậm chí còn trực tiếp mở miệng nói “Giờ đây chân tướng đã rõ ràng, tôi nghĩ, chắc cậu không còn gì để nói nữa đúng không?”

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, căn bản là lười nói chuyện, cũng không có gì để giải thích.

 

Kiều Thu Mộng thất vọng lắc đầu, vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn không bản lĩnh thì thôi đi, không ngờ ngay cả nhân phẩm cũng ti tiện như vậy, còn tranh công với Trương Thiệu Kiệt.

 

"Ha ha ha, được rồi, không vui thì cứ nói vài câu. Cậu em Tề dù sao cũng vừa mới đến Kiều gia, phải cần chút công lao mới có chỗ đứng được, mọi người có thể hiểu được mà!" Trương Thiệu Kiệt từ sau đứng ra nói đỡ giúp Tề Đẳng Nhàn.

 

Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu* nhìn hắn ta một cái, sau đó nhàn nhạt nói "Trương thiếu ở đó cũng thật kỳ lạ, chuyện của Tề Đẳng Nhàn tôi không đến lượt anh nhiều lời!"

 

* cười như không cười

 

Kiều Thu Mộng sắc mặt trầm xuống, quát "Tề Đẳng Nhàn, anh đủ chưa hả! Chính mình không có bản lĩnh thì thôi, lại còn không cho người khác giỏi hơn mình sao? Lòng dạ như vậy không phải là quá nhỏ mọn rồi sao!"

 

Trương Thiệu Kiệt vội vàng nói "Cái này không thể trách cậu ấy được, dù sao cũng chỉ là một cai ngục ở một nơi nhỏ bé thôi, có chút nhỏ mọn là chuyện bình thường mà, dần dần sẽ tốt lên thôi."

 

Bàng Tú Vân cười lạnh, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn này càng ngày càng khó coi, phải mau mau nói Kiều Quốc Đào để cho Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng ly hôn càng sớm càng tốt mới được.

 

Một người như Trương Thiệu Kiệt mới xứng đôi vừa lứa với Kiều Thu Mộng chứ, bất động sản của Trương thị còn chính là xí nghiệp mũi nhọn ở thành phố Trung Hải này nữa, hai người chúng nó đi chung với nhau, đó mới chính là môn đăng hộ đối thật sự.

 

Một tên cảnh ngục nhỏ bé trong xó xỉnh nào đó ở nông thôn như Tề Đẳng Nhàn, lấy cái gì đòi xứng với Kiều Thu Mộng chứ?

 

"Được rồi, tôi biết Đẳng Nhàn không phải là người như vậy, trong này hẳn là có hiểu lầm gì rồi, không cần nhiều lời nữa!" Kiều Quốc Đảo thần sắc nghiêm túc khoát tay.

 

Người đứng đầu trong nhà đã lên tiếng, cũng sẽ không ai lấy vấn đề này bám Tề Đẳng Nhàn không tha nữa.

 

Đợi đến lúc Lý Vân Uyển đi vào nhà tắm, Tề Đẳng Nhàn đã đợi ở cửa để gặp cô, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói “Vì sao cô phải nói dối làm gì?"

 

Hắn đánh giá từ trên xuống dưới người này, tướng mạo so với Kiều Thu Mộng cũng không thua kém, thân mặc một chiếc váy dài tinh xảo, chân thon gọn xinh đẹp kết hợp với giày cao gót bảy phân có thể nói là hoàn mỹ, tóc dài xõa tung tú lệ, từ trên xuống dưới đều không thể tìm thấy một khuyết điểm nào.

 

Người xưa có câu, đừng trông mặt mà bắt hình dong.

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cô không giống như một người sẽ nói nối, nhưng hiện giờ xem ra, là do chính mình mắt mù rồi.

 

"Ngài Tề đây là đến để uy hiếp tôi sao?" Lý Vân Uyển trên mặt không khỏi toát ra vẻ điềm đạm đáng yêu, bộ dạng thật sự như đã bị dọa sợ.

 

"Tôi nói dối rồi, chẳng lẽ ngài Tề định bắt tôi nhốt vào nhà giam sao?"

 

"Tôi đây lần đầu phạm lỗi, ngài Tề cho tôi thêm một cơ hội đi."

 

Tề Đẳng Nhàn đương nhiên không thể không hiểu cái xưng hô "ngài Tề" mà Lý Vân Uyển dành cho hắn này chính là một loại chế giễu và khinh thường. Trong mắt đám con nhà giàu như Lý Vân Uyển, hắn chẳng qua chỉ là một tên cảnh ngục nhỏ, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi, không có gì xuất sắc cả.

 

Đúng lúc này Kiều Thu Mộng lại đi tới, Lý Vân Uyển liền lập tức nói "Anh đừng làm tôi sợ, sau này tôi sẽ giúp anh nói chuyện mà..."

 

Khuôn mặt của Kiều Thu Mộng nhất thời tối sầm lại, tức giận nói "Tề Đẳng Nhàn, tên rác rưởi nhà anh, đã không có bản lĩnh cứu tôi, còn muốn giành công lao của Trương thiếu!"

 

"Ngày hôm qua Vân Uyển đã chứng kiến tất cả, nói thật đi, anh vậy mà vẫn còn dám tới đây uy hiếp cậu ấy?"

 

"Anh có tin tôi sẽ đuổi anh ra khỏi cửa, cả đời cũng đừng nghĩ tới việc được đặt chân lại vào nơi này không."

 

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói "Tôi không hề uy hiếp cô ta, chỉ nói chút chuyện bình thường mà thôi."

 

Trên mặt Lý Vân Uyển vội vàng bày ra vẻ kinh hoàng, nhìn Kiều Thu Mông nói "Đúng, đúng rồi, anh ấy không có uy hiếp mình đâu, chỉ là nói chuyện bình thường mà thôi, Mộng Mộng à cậu đừng hiểu lầm."

 

Kiều Thu Mộng nhìn Lý Vân Uyển thần tình kích động, mặt càng đen hơn, tức giận nói "Tề Đẳng Nhàn, nếu để tôi phát hiện anh dám uy hiếp bạn tôi thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

 

"Vân Uyển, chúng ta đi thôi, không cần bận tậm đến loại rác rưởi này."

 

"Cậu cũng không cần phải sợ anh ta làm gì, cũng chỉ là một tên cảnh ngục mà thôi, anh ta có thể làm gì cậu được chứ?!"

 

Sau khi đã nói xong, Kiều Thu Mộng không chờ giải thích, trực tiếp kéo tay Lý Vân Uyển đi.

 

Lý Vân Uyển trước khi rời đi, còn không quên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý.

 

Tề Đẳng Nhàn dù tâm tình đủ vững, nhưng giờ phút này, cũng không khỏi có chút nổi giận.

 

"Quả nhiên, mẹ Trương Vô Kỵ nói không sai mà, nữ nhân càng xinh đẹp, thì càng lừa người." Tề Đẳng Nhàn khẽ nhún vai, sau đó chợt nghe thấy tiếng có khách tới biệt thự Kiều gia.

Người tới khuôn có mặt rất giống với Kiều Quốc Đào, trên mặt còn mang vẻ tức giận.

 

"Kiều Quốc Đào, chú quản giáo con gái không tốt, để nó cả ngày đi ra ngoài gây chuyện, biết chuyện này khiến tập đoàn chúng ta gặp bao nhiêu phiền phức không?!" Người đàn ông kia tức giận quát lớn nói.

 

"Anh cả... Có chuyện gì từ từ nói, đừng vừa đến đã tức giận như vậy, anh không nói, em cũng không biết sao chuyện lại như vậy nữa!" Kiều Quốc Đào bất đắc dĩ nhún vai, nói.

 

Vẻ mặt Kiều Quốc Đống hung ác, lạnh lùng nói "Con gái chú ngày hôm qua đi theo Vu tổng của thương hội Hắc Long để bàn việc, kết quả uống say, mượn rượu làm càn, dùng một cái chai đập vỡ đầu Vu tổng!"


 

"Với tài đức đó của con bé, còn có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Kiều thị được nữa không đây?!"

 

Kiều Thu Mông nghe được những lời này của bác cả Kiều Quốc Đống xong, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên trắng bệch, thực sự, hôm qua trong lúc mơ hồ cô đã dùng một cái chai đập vào đầu Vu Khải Hà, không ngờ lại để lại một mối tai họa tiềm ẩn to lớn thế này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.