Chương trước
Chương sau
 

"Ông Hứa à, chúng ta không thèm làm cái chức đà chủ Hương Sơn Long Môn chết tiệt đó nữa! Tên họ Tề này thuần túy là đang hại ông. Cậu ta không có năng lực kiềm chế những người đó, ngược lại còn khiến ông chịu khổ." Triệu Tân Lan nhìn bộ dạng thảm thương của Hứa Trường Ca, không khỏi đau lòng mà bật khóc.  

 

Hứa Trường Ca nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ở cửa, tức thì mỉm cười bất lực nói: "Ngài Tề đến rồi!"  

 

Triệu Tân Lan sửng sốt, trong nháy mắt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở cửa, lập tức trợn tròn mắt.  

 

Chuyện này quá trùng hợp, vừa nói xấu một câu mà người đã đến, chẳng lẽ người này chính là Tào Tháo?  

 

Tất nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải là Tào Tháo mà thần tượng của anh chính là Tào Tháo.  

 

Cho nên ít nhiều cũng có đặc điểm nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến sao?  

 

"Chú Hứa, chú không sao chứ?" Tề Đẳng Nhàn đặt giỏ trái cây xuống, bình tĩnh hỏi.  

 

Vừa ngồi xuống, Hứa Ức Ngọc cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy cha mình như vậy mà lòng cô đau nhói.  

 

Hứa Ức Ngọc buồn bã hỏi: "Daddy, sao lại thành ra thế này, sao lái xe bất cẩn như vậy..."  

 

Vẻ mặt Triệu Tân Lan rất khó coi nói: "Không phải là ông ấy bất cẩn, tôi đã nhìn thấy camera giám sát, người đàn ông đó cố ý đâm xe tới! Còn nói là lái xe mệt nhọc gì đó hoàn toàn là vô nghĩa."  

 

Hứa Ức Ngọc nghe vậy sửng sốt, nói: "Vậy đây không phải là giết người sao? Cha, gần đây người đắc tội với ai sao?"  

 

Hứa Trường Ca bình thản cười nói: “Được rồi được rồi, hai người yên tâm, tôi không bị thương gì nhiều, không cần phải làm ầm ĩ, dưỡng thương mấy ngày nữa sẽ xuất viện. "  

 

"Ông còn nói chúng tôi làm loạn, suýt chút nữa thì ông cũng đi rồi!" Triệu Tân Lan tức giận nói.  

 

Hứa Ức Ngọc nói: “Nếu không người mau nói cho tiểu mập mạp biết. Anh ấy rất có năng lực, nhất định có thể giúp người giải quyết.”  

 

Hứa Ức Ngọc vẫn quen gọi Tề Đẳng Nhàn là "tiểu mập mạp", mặc dù bây giờ anh đã không béo chút nào, thậm chí trông còn rất gầy.  

 

"Còn không phải là vì ngài Tề muốn cha con làm đà chủ Hương Sơn Long Môn sao? Nhất định là vì chuyện này mà có người nhắm vào ông ấy!" Triệu Tân Lan tức giận nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn cho rằng con người của Triệu Tân Lan khá thú vị. Lúc trước khi anh nhắc tới chuyện này, Hứa Trường Ca còn đang do dự nhưng Triệu Tân Lan lại thúc giục Hứa Trường Ca đồng ý.  

 

Bây giờ Hứa Trường Ca xảy ra chuyện, Triệu Tân Lan lập tức trở mặt, còn nói lời móc mỉa mình.  

 

Hứa Ức Ngọc cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Thật vậy sao?"  

 

Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi nói: “Chắc là như thế. Người ta không muốn chú Hứa cạnh tranh với mình nên mới nghĩ ra chuyện như vậy.”  

 

Hứa Ức Ngọc do dự nói: "Vậy thì thôi, đừng để cha tôi tranh giành chức đà chủ gì đó nữa. Tuổi của ông ấy cũng lớn rồi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn Hứa Trường Ca, hỏi: "Chú Hứa, ý của chú thế nào?"  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.