Chương trước
Chương sau
 Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Liễu Tông Nham Toái bỗng chốc ngẩn người, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ta chắp tay hành lễ một cái rồi nói: “Lâu rồi không gặp, sư phụ Tề!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thong thả chắp tay và đáp lễ một cái, hắn nói: “Chào ông, Liễu Tông đại sư, mong rằng Thánh chủ sẽ bảo vệ cho ông, ông có hứng thú với việc đầu tư vào nhà thờ mà tôi mới xây dựng không?”  

 

Liễu Tông Nham Toái cạn lời.  

 

Tôn Dĩnh Thục thì lại suýt chút nữa đã ngất đi, cái tên này nhìn thấy ai cũng muốn rao bán cái nhà thờ rách nát đó của mình có đúng không, hắn thiếu tiền đến mức đó cơ à?  

 

“Hai người quen nhau à?” Kamiyama Yui cau mày hỏi.  

 

“Ừ.” Liễu Tông Nham Toái khẽ gật đầu.  

 

Kamiyama Yui thản nhiên nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu như anh đã là người của Thánh giáo và còn quen biết với Nham Toái đại sư thì chuyện hôm nay không liên quan gì đến anh nữa cả. Anh đi đi, tôi không muốn gây chuyện với anh!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với Tôn Dĩnh Thục: “Chúng ta đi thôi!”  

 

Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức tránh đi cùng Tề Đẳng Nhàn, đám người Tài Phiệt Thượng Tinh đó đã làm ra chuyện bất nghĩa trước, đương nhiên là cô ta sẽ không mở rộng trái tim của Thánh mẫu mà bảo Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ bọn họ.  

 

Kamiyama Yui lại nói: “Hửm? Ý của tôi là anh đi một mình còn Tôn phu nhân thì vẫn phải ở lại thêm chút, dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ có thể đại diện cho mặt mũi của Tài Phiệt Thượng Tinh mà.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Cô ấy là người của tôi, vậy nên tôi phải mang cô ấy đi.”  

 

Trong mắt Kamiyama Yui lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta lạnh lùng nói: “Anh thực sự cho rằng mình là người của Thánh giáo thì tôi không dám động vào anh à? Nước Kiệt Bành chúng tôi không tin vào Thánh giáo đâu, chúng tôi tin vào Amaterasu cơ...”  

 

Tề Đẳng Nhàn dừng bước chân lại, trên mặt mang theo nụ cười, hắn nhìn Kamiyama Yui và hỏi: “Hội Huyền Dương chắc là có nhiều tiền lắm nhỉ?”  

 

Liễu Tông Nham Toái lại lách người đến trước mặt Kamiyama Yui và nói với cô ta: “Cô Yui, xin hãy cẩn thận lời nói!!!”  

 

“Sao nào? Ông sợ anh ta à? Tôi không sợ đâu! Danh tiếng của Thánh giáo không dọa được tôi đâu.” Kamiyama Yui nở nụ cười khinh thường và nói.  

 

“Không phải tôi sợ cậu ta... Tôi đang sợ cậu ta sẽ đánh chết cô. Cái người này, tôi đánh không lại, cũng không cản được!” Liễu Tông Nham Toái lại dùng vẻ mặt nghiêm trọng để nói ra một câu nói khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đó đều vô cùng ngạc nhiên.  

 

Những người nghe thấy câu nói này đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều không thể tin vào đôi tai của mình được nữa!  

Liễu Tông Nham Toái là vị đại tông sư vừa mới dễ dàng đánh bại người có thể tay không áp đảo một con ngựa đang phi nước đại là Han Jung-myung đó, thế mà ông ta lại nói mình không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn à?  

 

 

Nói đùa cái gì đấy!  

 

 

Kamiyama Yui khẽ ngây người, sau đó trầm mặt nói: “Một mình ông không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì những người đang có mặt ở đây gộp vào thì sao? Hừ!”  

 

 

Liễu Tông Nham Toái im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Thế thì mọi người viết di chúc trước đi... Tôi không tham dự vào đâu.”  

 

 

Nghe thấy câu nói này của Liễu Tông Nham Toái, đám người của Hội Huyền Dương đều vô cùng xôn xao, mặc dù rất bất ngờ nhưng bọn họ cũng không hề nghi ngờ Liễu Tông Nham Toái.  

 

 

Suy cho cùng thì Liễu Tông Nham Toái cũng là người có địa vị hết sức quan trọng trong giới võ thuật của nước Kiệt Bành, lời nói của ông ta có độ tin cậy vô cùng cao.  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.