Chương trước
Chương sau
 Chỉ nghe thấy Hà Định Khôn lớn tiếng nói: “Cảnh sát trưởng Hoắc, ông không thể bởi vì quen biết cậu ta mà bao che cho cậu ta được! Ngài Brandy đã bị đánh thành thế này rồi, cậu ta nhất định phải cho ngài ấy một lời giải thích hợp lý, nếu không thì cả cái Hương Sơn sẽ đều bị bôi nhọ bởi vì cậu ta mất thôi!”

Hoắc Đa cũng được coi là một người lịch sự rồi, nếu như đổi lại là người khác thì có lẽ đã chửi thề từ lâu rồi.  

 

 

Dù sao thì cái tên Tề Đẳng Nhàn này thực sự khiến cho ông ta không thể bớt lo được.  

 

Thấy Tôn Dĩnh Thục vẫn còn có hơi căng thẳng, Tề Đẳng Nhàn bèn nói với cô ta: “Cô yên tâm đi, tôi đảm bảo hôm nay tôi sẽ khiến cho cái tên người Mỹ này phải trở nên ngoan ngoãn, nếu như ông ta không chịu quỳ xuống liếm giày cho tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”  

 

Tôn Dĩnh Thục vô cùng ngạc nhiên, cô ta cũng không biết Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra sự tự tin đó nữa, suy cho cùng thì đối phương cũng là người của tập đoàn tài chính Boston mà!  

 

Có điều, cô ta cũng biết rằng nếu như sự việc đã ầm ĩ đến mức này rồi thì cứ để cho Tề Đẳng Nhàn toàn quyền xử lý là được rồi.  

 

Brandy giận dữ quát lên với Hoắc Đa: “Cảnh sát trưởng Hoắc, anh ninh trật tự của Hương Sơn các người chính là như thế này đấy à? Đây là cách mà người Hoa Quốc các người đối xử với khách nước ngoài à? Thế mà cậu ta lại dám đánh tôi nặng như vậy, có phải là cậu ta coi người Mỹ chúng tôi như kẻ thù không?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc rồi nói: “Ấy, đúng rồi, tôi thực sự rất ghét cái đám người Mỹ các người đấy! Lần trước có một tên người Mỹ chạy thoát khỏi tay tôi, tôi đã hối hận trong suốt một khoảng thời gian dài đó.”  

 

Bởi vì có sự tồn tại của Clarke nên Tề Đẳng Nhàn không có hảo cảm với cái đám người da trắng ngạo mạn này.  

 

Đương nhiên, cái tên Clarke đó thực sự có cái để mà ngông cuồng, một thân một mình đến Hương Sơn gây chuyện mà còn có thể rút lui an toàn, đủ để chứng minh sức mạnh và lòng dũng cảm của bản thân anh ta.  

 

Nhưng còn cái loại người cáo mượn oai hùm như Brandy thì Tề Đẳng Nhàn thật sự rất xem thường.  

 

Hoắc Đa nổi giận với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu có thể bớt nói vài câu đi được không? Có phải cậu thực sự không hiểu rõ sự việc này sẽ ầm ĩ đến mức nào hay không? Brandy là khách nước ngoài, hơn nữa còn là khách nước ngoài đến từ tập đoàn tài chính Boston, nếu như ông ta tố cáo lên đại sứ quán rồi thì không ai có thể gánh được cái tội này đâu!”  

 

“Cảnh sát trưởng Hoắc, chuyện này không cần ông nhúng tay vào, hôm nay tôi nhất định phải xử lý ông ta! Ông lùi ra sau một chút đi, tôi còn phải cho ông ta vài cái bạt tai nữa.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói.  

 

Hắn xoay tay chuẩn bị đánh người, dọa cho Brandy sợ đến trắng bệch cả mặt, ông ta vội vàng lùi về sau vài bước và gầm lên với Hoắc Đa: “Cảnh sát trưởng Hoắc, ông còn không mau chế ngự cái tên côn đồ đó đi à?!”  

 

Hoắc Đa đang định nói chuyện thì Tề Đẳng Nhàn đã lao lên tóm lấy Brandy rồi, hắn giơ đầu gối lên, nhắm chuẩn và đá thẳng vào bụng của ông ta, khiến cho ông ta nôn ra cả nước vàng.  

 

Hắn ném Brandy ra với vẻ ghét bỏ, cười khẩy và nói: “Lấy tập đoàn tài chính Boston ra để dọa tôi á? Ông thật sự cho mình là ông trùm của tập đoàn rồi có phải không?”  

 

Hoắc Đa vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng, ông ta biết Hoàng Văn Lãng và Tề Đẳng Nhàn có quan hệ rất thân thiết, ông ta không thể làm gì được cái tên mất trí này rồi nên chỉ có thể bảo Hoàng Văn Lãng đến thu dọn tàn cục mà thôi.  

 

Kết quả, ông ta vừa mới nói chuyện này ra thì Hoàng Văn Lãng lại phì cười một cái.  

“Để cho cậu ta tự mình xử lý là được rồi, cậu chỉ cần ở bên cạnh trông chừng để tránh thương vong thôi.” Hoàng Văn Lãng dặn dò.  

 

 

“Ơ kìa... Thị trưởng Hoàng, tôi còn chưa nói rõ à? Người mà cậu ta đánh là Brandy đó, là người đến từ tập đoàn tài chính Boston đó, chuyện này sẽ rất nghiêm trọng đó!” Hoắc Đa sững sờ một lúc rồi vội vàng nói.  

 

 

Hoàng Văn Lãng nói: “Cậu đã nói rõ lắm rồi, nhưng tôi còn chưa nói rõ hay sao? Chuyện này cậu không cần quan tâm đâu, cứ kệ cho cậu ta muốn làm gì thì làm đi, dù sao thì đến cuối cùng cậu ta cũng sẽ giải quyết được ổn thỏa thôi.”  

 

 

Sau khi nói xong lời này, Hoàng Văn Lãng trực tiếp cúp điện thoại.  

 

 

Trong đầu Hoắc Đa kêu lên ong ong, Hoàng Văn Lãng đang buông xuôi đấy à? Hay là ông ta thực sự tin rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ có thể chống lại tập đoàn tài chính Boston?  

 

 

“Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của ông đây đang rất tốt mà ông lại cứ phải nhảy ra gây sự, thế chẳng phải đi tìm chết thì là gì?” Tề Đẳng Nhàn nắm tóc Brandy và kéo ông ta đến trước mặt Tôn Dĩnh Thục.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.