Chương trước
Chương sau
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì bỗng chốc có hơi tức giận, cô ta nói: “Mấy tên người Mỹ này đúng thật là được đằng chân lân đằng đầu, phiền phức chết đi được! Cũng không biết tại sao tay của bọn họ lại dài đến như vậy, sao lại nhất định muốn chạy đến Hương Sơn để làm cái trò buôn bán ngọc thạch nhảm nhí gì đó với Hà gia chứ!”  

 

 

Trợ lý sợ đến không dám nói gì, thật hiếm khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục tức giận đến như vậy.  

 

Tôn Dĩnh Thục cau mày và nói: “Cô cứ bảo là cơ thể của tôi không được khỏe, không đi được!”  

 

“Tất cả là tại con đàn bà hèn hạ Lý Toàn Chân đó, lần trước khi ở trên du thuyền cô ta muốn làm tôi bẽ mặt nhưng không thành, cuối cùng lại tự mình bị mất mặt nên mới tìm người Mỹ đến để đối phó với tôi!”  

 

“Nhất định phải hoàn toàn đá con đàn bà hèn hạ đó ra khỏi Hoa Quốc mới được, ai bảo cô ta cứ muốn làm hỏng chuyện của tôi cơ.”  

 

Cô ta phất tay một cách cáu kỉnh rồi đi vào trong phòng thay đồ để chọn quần áo.  

 

Nhìn bản thân mình ở trong gương, Tôn Dĩnh Thục không khỏi thở dài một hơi, vẻ ngoài không chê vào đâu được, dáng người cũng trước nhô sau vểnh chân dài, có khí chất của một người con gái trưởng thành, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một sự ưu phiền cùng nóng nảy không dễ miêu tả.  

 

Cô ta chọn một chiếc váy hai dây bó sát màu xanh lá cây tôn dáng nhất, kết hợp với một đôi xăng đan cao gót tinh xảo, chậc chậc, quá hoàn hảo!  

 

Trợ lý nhìn cách ăn mặc này của phu nhân và cả cảm xúc xao động bất an khó hiểu ở trên mặt cô ta, thân là một người từng trải, cô ấy biết rằng cách ăn mặc “trảm nam” này của phu nhân chính là dùng để đối phó với tổng giám mục Tề có quan hệ mật thiết kia.  

 

Đúng như những gì Tôn Dĩnh Thục dự đoán, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc này của cô ta, Tề Đẳng Nhàn đã vô cùng ngạc nhiên.  

 

“Nhanh như thế mà đã trở về từ nước ngoài rồi à? Tôi còn tưởng anh sẽ phải đi ít nhất là vài tháng cơ đấy.” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười và nói với Tề Đẳng Nhàn, cô ta đưa tay ra nhẹ nhàng vén sợi tóc của mình ra, bộ dạng vô cùng quyến rũ.  

 

Tề Đẳng Nhàn cố gắng di chuyển ánh mắt đến trên khuôn mặt xinh đẹp của Tôn phu nhân, hắn mỉm cười và nói: “Chẳng phải là tôi lo cho chị Dĩnh Thục hay sao, tôi sợ người khác sẽ đến gây phiền phức cho cô nên mới vội vàng quay về đó mà! Này, tôi mang cho cô một ít đặc sản của bên đó, ngọc thạch thủy tinh chủng.”  

 

Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa cho Tôn Dĩnh Thục một khối ngọc thạch to bằng nắm tay.  

 

Tôn Dĩnh Thục vui vẻ nhận lấy và nói: “Chắc là đắt lắm nhỉ? Thật tốt, quay về tôi sẽ tìm bậc thầy để làm nó thành trang sức giúp tôi và đeo nó mỗi ngày.”  

 

Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý, EQ của anh đây quả nhiên đã tiến bộ rồi, gặp mặt còn biết tặng quà nữa!  

 

“Cô không biết đâu, đây là viên ngọc mà tôi phải chọn lựa cẩn thận rất lâu mới chọn ra được đó! Tôi cảm thấy khối ngọc thạch này đặc biệt xứng với chị Dĩnh Thục, trong suốt long lanh, băng thanh ngọc khiết.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khen ngợi.  

 

“Cảm ơn.” Tôn Dĩnh Thục nở nụ cười vui vẻ, cô ta đặt khối ngọc thạch vào trong túi: “Tôi sẽ đối xử với nó thật tốt, quay về tôi sẽ cho người làm nó thành mấy bộ trang sức.”  

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta giơ hai tay ra ôm lấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn và ghé sát vào một cách thân mật.  

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vô cùng đắc chí, khối ngọc thạch này là hắn chôm về từ chỗ của Đồ Phu mà chẳng mất một đồng tiền nào cả, nhưng lúc tặng đi lại khiến cho Tôn phu nhân vui vẻ đến như vậy.  

 

 

“Chị Dĩnh Thục, lát nữa chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Tề Đẳng Nhàn đi cùng Tôn Dĩnh Thục, trong lúc vô thức, hắn đã vòng tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người ta từ bao giờ rồi.  

 

 

Vòng eo này vừa thon vừa mềm, hai bàn tay chụm lại với nhau là có thể ôm trọn lấy nó rồi, rõ ràng là đã tập yoga rất nhiều.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục cười nói: “Cái này còn cần tôi phải nói à? Anh tự xem mà làm đi, sao lại không hiểu chuyện thế cơ chứ!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Thế thì đến Vườn hoa trên không của khách sạn Thiên Địa được không? Tôi có thẻ chí tôn của bọn họ, hôm nay tôi sẽ bảo bọn họ sắp xếp một chút.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Thế cũng được, tôi đã nghe về danh tiếng của Vườn hoa trên không của khách sạn Thiên Địa từ lâu rồi, tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội để lên đó.”  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.