Chương trước
Chương sau
 

 

 

Tiêu Tinh nở nụ cười độc ác và nói: “Thần hay quỷ thì cũng phải sợ kẻ ác mà thôi! Kiểu người như tôi ấy mà, sức sống quá mạnh mẽ, e rằng Thánh chủ cũng không dám thu nhận tôi đâu.”  

 

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nếu như cậu hít hết gói hàng này ở ngay trước mặt tôi thì tôi sẽ cho cậu thời gian để nói lời trăng trối!”  

 

“Nếu không thì chỉ ngay một giây sau, tôi sẽ khiến cho cái đầu của cậu phải nổ tung!”  

 

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc lạnh đi, hắn không thèm để ý đến Tiêu Tinh mà nói tiếp: “Tôi muốn ông giao ra quyển sổ kế toán khi ông vẫn còn buôn lậu ở Hương Sơn lúc trước, ông lấy nó ra đây đi rồi mọi người đều sẽ bình an vô sự.”  

 

Tiêu Tinh thấy hắn hoàn toàn không nghe lọt tai lời mà mình nói thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên cứng đờ, sau đó ông ta lạnh lùng lấy điếu xì gà ở trên miệng xuống.  

 

Chính vào lúc ông ta bỏ điếu xì gà xuống, Tề Đẳng Nhàn bỗng nghiêng đầu một cái.  

 

“Pằng!”  

 

Ngay sau đó, tiếng súng phát ra từ chỗ tòa tháp gỗ cao nhất ở phía ngoài cổng thành trại.  

 

Viên đạn bắn tỉa bay sượt qua đầu Tề Đẳng Nhàn, bụp một tiếng bắn vào bức tường gỗ phía sau, trực tiếp tạo ra một lỗ hổng lớn ở trên bức tường.  

 

Tiêu Tinh nhìn thấy cái đầu của Tề Đẳng Nhàn không bị bắn nổ ngay lập tức thì bỗng chốc sững sờ.  

 

Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy bàn tay to lớn của Tề Đẳng Nhàn đã vồ đến và bụp một cái túm lấy cái cổ của ông ta.  

 

Những tên lính ở bên dưới căn nhà gỗ đồng loạt giơ khẩu súng AK ở trong tay lên, đang chuẩn bị nổ súng thì Tề Đẳng Nhàn đã siết cổ Tiêu Tinh và kéo ông ta ra trước mặt mình, tất cả những đường súng đều đã bị che khuất.  

 

Tề Đẳng Nhàn kéo cơ thể của Tiêu Tinh và đứng vào bên trong góc, cả người co lại ở phía sau ông ta, ngón tay siết chặt quanh cổ ông ta.  

 

“Cậu nhóc, tôi đã từng gặp phải rất nhiều sóng to gió lớn rồi, chút mánh khóe này của cậu không thể dọa được tôi đâu. Tôi có thể nhìn ra được cậu là một người có võ công không tồi.” Trong tay Tiêu Tinh vẫn còn đang kẹp điếu xì gà, ông ta bị Tề Đẳng Nhàn bắt được nhưng cũng không hề hoảng loạn.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất vui, cái tên này đúng thật là giỏi giả vờ mà!  

 

“Bỏ ông Tiêu ra!”  

 

Những tên lính tức giận quát lên, cầm AK trong tay và bao vây lấy hắn.  

 

“Mau đi thông báo cho Mạo Khôn tướng quân!” Có một tên lính lớn tiếng quát lên.  

 

Ngay lập tức, có một tên lính đã phản ứng lại được và vội vàng chạy về phía đầu bên kia của thành trại để thông báo cho tên quan chức quân sư Mạo Khôn đang nghỉ ngơi ở bên trong.  

 

Tiêu Tinh rũ bỏ tàn thuốc trên điếu xì gà, để mặc cho Tề Đẳng Nhàn bóp cổ ông ta và thản nhiên nói: “Cậu nhóc, thân thủ của cậu khá ghê đấy nhỉ? Cậu thả tôi ra đi, tôi sẽ cho cậu cơ hội để làm việc cho tôi, đi theo tôi rồi, cậu sẽ có được lượng của cải vô tận và một người phụ nữ chơi hoài không chán! Sao nào?”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nói nhảm nhiều như thế làm gì? Xem ra ông không biết tôi là ai nhỉ!”  

 

Tiêu Tinh mỉm cười và nói: “Cậu là ai có quan trọng không? Khi đến Tam Giác Độc, khi đến đồi Ngư, cho dù cậu có là tổng thống của nước Mỹ thì cũng không có tác dụng gì đâu. Nếu như hôm nay tôi không gật đầu, vậy cho dù cậu có bắt tôi làm con tin như thế này thì cậu cũng không đi ra khỏi Tam Giác Độc được đâu, cậu phải biết rằng con người sẽ luôn có những lúc buông lỏng.”  

 

“Quyển sổ kế toán ở đâu?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.  

“Ha ha... cậu nhóc, tôi đã cho cậu cơ hội rồi, cậu phải biết trân trọng nó chứ.” Tiêu Tinh nhấc điếu xì gà lên và chậm rãi rít một hơi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn, hắn buông cổ ông ta ra sau đó giơ tay lên và giáng cho ông ta một cái bạt tai.  

 

 

Một tiếng bốp trong trẻo vang lên, điếu xì gà ở trong miệng Tiêu Tinh bị đánh bay ra ngoài, cái mặt béo mẫm của ông ta run rẩy, khóe miệng nhếch lên, hai cái răng hàm trộn lẫn với máu tươi bay thẳng ra ra ngoài.  

 

 

Những tên lính ở xung quanh đều giơ khẩu AK trong tay lên với vẻ vô cùng căng thẳng, ai nấy đều lớn tiếng quát lên và bảo Tề Đẳng Nhàn thả người ra.  

 

 

Tiêu Tinh bị một cái bạt tai của Tề Đẳng Nhàn đánh cho nổi trận lôi đình, ông ta không thể giả vờ được nữa và cũng khó có thể duy trì được phong độ của ban nãy nữa.  

 

 

“Thằng oắt con, thế mà mày lại dám ra tay đánh tao à? Hôm nay cho dù chúa Giêsu có đến đây thì cũng không cứu được mày đâu!” Tiêu Tinh rống lên.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.