Chương trước
Chương sau
 

 

 

 

Lôi Thiên Tứ cười thẳng thắn, phất tay đã quyết định xong việc này.  

 

Ngọc Tiểu Long nhìn Lôi Thiên Tứ, lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong lòng cảm giác được sự khiếp sợ, chuyện lớn như vậy, nhà họ Lôi đơn giản như thế đã quyết định rồi sao? Tin tưởng Tề Đẳng Nhàn như vậy sao?  

 

Không phải nói là cô quá nghi ngờ nhân phẩm của Tề Đẳng Nhàn, mà là lợi ích liên quan ở trong này thật sự là quá lớn, cô không rõ, nhà họ Lôi vì sao lại cứ như vậy đã tin tưởng hắn rồi.  

 

Lôi Thiên Tứ quay đầu lại, mỉm cười với Ngọc Tiểu Long, nói: "Ngọc tướng quân, có một loại tin tưởng, loại mà không thể dùng lợi ích để cân nhắc được. Lôi Thiên Tứ tôi đây ở đời này bội phục rất ít người, Tề giáo chủ chính là một trong số đó, hắn có thể vì Lục chiến tướng mà đối địch với thiên hạ, vậy tất nhiên sẽ không làm gì có lỗi với người bạn là nhà họ Lôi chúng ta đâu.”  

 

Ngọc Tiểu Long nghe xong thì ngẩn ra, sau đó đã cảm thấy kính nể.  

 

Khó trách lúc trước dù có khuyên can Tề Đẳng Nhàn như thế nào thì hắn vẫn ra tay, bởi vì, hắn biết rõ.  

 

Trên thế gian này, cần có người đứng ra nói cho mọi người biết, vẫn có công lý và lẽ phải đang tồn tại, dù cho có ngàn vạn người ngăn cản thì ta vẫn phải hướng tới nó.  

 

Lôi Thiên Tứ năm đó, tính tình cũng giống như Tề Đẳng Nhàn.  

 

Dưới áp lực lớn như vậy của đám người phương Tây, mà ông ấy có thể dứt khoát đứng lên, đưa đến Hoa quốc những dược vật thời chiến vốn bị phong tỏa, đó cũng là đang mạo hiểm tính mạng.  

 

Chỉ cần một bước đi sai lầm, bị đám người nước ngoài bắt được, ông ấy cũng sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.  

 

"Cảm ơn Lôi lão đã tin tưởng tôi, tôi sẽ không phụ lòng Lôi lão và cả nhà họ Lôi đã tin tưởng tôi đâu." Tề Đẳng Nhàn nghe xong, không khỏi mỉm cười, vươn tay phải về phía Lôi Thiên Tứ.  

 

Lôi Thiên Tứ đưa tay nắm lấy tay của hắn, nói: "Tề giáo chủ, mạng của tôi đã không còn bao nhiêu nữa rồi! Đến khi tôi chết, Tàu thuyền Lôi thị rốt cuộc nên đi về đâu, cậu cứ xem mà sắp xếp là được rồi, tôi tin tưởng cậu sẽ không bạc đãi nhà họ Lôi chúng tôi đâu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tàu thuyền Lôi thị vĩnh viễn đều là sản nghiệp của nhà họ Lôi, tương lai của nó, cũng sẽ do nhà họ Lôi quyết định. Lôi lão yên tâm, chỉ cần có tôi còn một hơi, sẽ không ai có thể đoạn (làm đứt đoạn) được hương khói của nhà họ Lôi!”  

 

Lôi Thiên Tứ nghe xong lời này, trên mặt không khỏi hiện ra ý cười vui vẻ, nhìn về phía hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân nói: "Tài hoa của hai người các con, cha không hề nghi ngờ, nhưng thân thể các con, là điều mà cha lo lắng nhất. Về sau, sẽ phải dựa vào Tề giáo chủ nhiều hơn!”  

 

“Vâng thưa cha!” Hai vị thiếu gia nhà họ Lôi đều gật đầu đồng ý.  

 

Hai người bọn họ cũng không phải là loại phú nhị đại hố cha (con cháu nhà giàu mà suốt ngày chơi trò hại cha, hại người nhà),luôn luôn khiêm tốn, hơn nữa trong lòng còn rất có tinh thần trọng tình trọng nghĩa, đối với nhân cách và hành động của Tề Đẳng Nhàn, họ đều khá là bội phục.  

 

Ngọc Tiểu Long trong lòng không khỏi cảm thán, nhà họ Lôi như truyền kỳ vậy kể cả lúc kết thúc, hơn nữa, bọn họ đối với tên Tề Đẳng Nhàn này, có sự tin tưởng như thế, điều này khiến cho người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.  

 

Dù sao, đưa quyền quản lý Tàu thuyền Lôi thị giao cho một người ngoài, vậy thì tương đương với việc sinh tử của nhà họ Lôi sẽ bị người khác quyết định!  

 

"Điều duy nhất mà tôi lo lắng chính là cái kết cục sẽ được an táng trên biển này sẽ kéo dài bao lâu, sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến hậu duệ nhà họ Lôi ta..." Lôi Thiên Tứ thở dài nói.  

“Lôi lão yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này. Cùng lắm thì, tôi tốn chút thời gian đi tìm sư gia của tôi, nhất định ông ấy sẽ có cách.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

Võ công của sư phụ Tề Bất Ngữ chưa chắc đã cao hơn Tề Đẳng Nhàn, nhưng bản lĩnh ở phương diện khác của ông ấy, nhất định sẽ lợi hại hơn so với Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Đạo sĩ mà, vốn am hiểu về phong thủy.  

 

 

"Nếu không tìm được, thì để Giáo Hoàng nghĩ cách đi. Tôn giáo nước ngoài có thể không có tác dụng với phong thủy, nhưng Giáo Hoàng ghê gớm như vậy mà, ít nhiều cũng sẽ có cách.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.  

 

 

Lôi Thiên Tứ gật gật đầu, cười nói: "Tổng quản, bảo đầu bếp đi chuẩn bị cơm trưa đi, hôm nay tôi mời Ngọc tướng quân và Tề giáo chủ ở lại ăn cơm, mặt khác, lấy hai bình rượu ngon ở trong hầm rượu của tôi ra.”  

 

 

Lôi tổng quản đồng ý một câu, sau đó lập tức đi sắp xếp.  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.