Chương trước
Chương sau
 

 

 

Ngọc Tầm Duyên không nói nhiều nữa, đúng vào lúc này, Ngọc Tiểu Long đã tới.  

 

"Hả? Tiểu Long, sao cô lại ở đây? "Ngọc Tầm Duyên nhìn thấy Ngọc Tiểu Long, không khỏi nhíu nhíu mày, nói.  

 

"Tôi nghe nói gia tộc đã phái cô đến nhà họ Lôi, tôi biết nhất định cô sẽ xảy ra xung đột với người khác, nên tôi phải vội vàng chạy tới, là do sợ cô sẽ bị người khác đánh chết." Ngọc Tiểu Long sắc mặt lạnh lùng nói.  

 

Ngọc Tầm Duyên nghe nói như vậy, không khỏi tức giận, tức đến nỗi suýt chút nữa đã hộc máu thêm lần nữa.  

 

Ngọc Tiểu Long nói xong, ánh mắt đã nhìn sang Tề Đẳng Nhàn, nói: "Xem ra, anh vẫn là hạ thủ lưu tình.”  

 

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: "Cô của cô vẫn khá là lợi hại, đấu với tôi được mấy chiêu rồi.”  

 

Ngọc Tầm Duyên lạnh lùng nói: "Quá khen rồi, nếu như cậu dùng cả hai tay, chỉ sợ tôi sẽ không đấu được nhiều chiêu như vậy đâu.”  

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta lắc lắc đầu, nhìn về phía Lôi Thiên Tứ nói: "Lôi lão, tôi đi trước đây!”  

 

Ngọc Tầm Duyên nói đi là đi, cũng không ở lại thêm chút nào.  

 

"Người cô này của tôi, rất kiêu ngạo." Ngọc Tiểu Long nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 

"So với cô, cũng không kém là bao." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

Mày kiếm của Ngọc Tiểu Long nhướng lên, có một chút không vui, nói: "Có phải cô ấy đã đưa ra yêu cầu rất quá đáng phải không?”  

 

Lôi Thiên Tứ xua tay nói: "Cũng không phải yêu cầu quá đáng gì cả, hai bên thật ra vẫn có thể tiếp thu được. Chẳng qua, Tề giáo chủ nói, hắn có cách tốt hơn, giúp nhà họ Lôi chúng tôi bảo toàn được Tàu thuyền Lôi thị. Cô của cô không tin hắn, nên mới xung đột.”  

 

Ngọc Tiểu Long nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ người bên Ngọc gia quá tham lam, muốn ép Lôi Thiên Tứ phải nhường nhiều hơn.  

 

“Anh có cách để bảo toàn Tàu thuyền Lôi thị sao?” Ngọc Tiểu Long nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.  

 

Cô đương nhiên biết Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại.  

 

Nhưng mà, với cục diện trước mắt, đối với nhà họ Lôi mà nói, thì quá mức bất lợi, một đám sói đói vây quanh, rất khó để tìm được điểm đột phá.  

 

Một bước đi không tốt, sẽ chỉ tạo thành tổn thất lớn hơn cho nhà họ Lôi mà thôi.  

 

Lôi Thiên Tứ cũng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Không biết Tề giáo chủ có cách gì tốt hơn?”  

Lúc này, hai anh em Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân đã đến cả.  

 

 

Lôi Chấn Kỳ đã bỏ được gậy ba toong, xem ra bệnh tình gần đây đã được khống chế tốt, đang khôi phục không tệ.  

 

 

Lôi Chấn Lân vẫn ngồi xe lăn, chẳng qua thì tốt xấu gì cũng không cần người đẩy nữa, tự mình có thể điều khiển được.  

 

 

"Cách này của tôi rất đơn giản, chính là sợ các người không đồng ý mà thôi." Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không thay đổi chút nào, nhìn qua nhìn lại tất cả mọi người, sau đó chậm rãi nói.  

 

 

Lôi Thiên Tứ cười ha ha một tiếng, nói: "Nói nghe một chút xem sao!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chỉ cần Lôi lão tuyên bố, chuyển toàn quyền quản lý của Tàu thuyền Lôi thị xuống dưới tên của Thánh Giáo, như vậy, sẽ không có ai dám động đến các người nữa.”  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.