Tôn Dĩnh Thục để mặc Tề Đẳng Nhàn đưa mình đến tận cửa, cả quá trình đều duy trì nụ cười mỉm, thậm chí còn để cho hắn nắm tay mình, nhưng khí chất ấy, lại lộ ra một loại cảm giác đang từ chối người ta.
Không thể nghi ngờ, Tề Đẳng Nhàn thực sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, dù sao thì ngày hôm qua là lúc lâu ngày xa cách mới gặp lại, đó mới là thời cơ tốt nhất để củi khô bốc lửa.
"Tôi đã đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về." Tôn Dĩnh Thục lấy thẻ phòng ra, quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn nói, thậm chí còn lắc lư thẻ phòng ở trước mắt hắn.
"Wow... Cô không mời tôi vào uống một tách cà phê được sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, "Trên đường đi tới đây tôi cũng không uống nước gì cả, cũng khát nước đó!”
Tôn Dĩnh Thục lườm hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh là cái loại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hơn nữa còn không có đầu óc! Hôm nay tôi không có tâm trạng để mời anh uống cà phê.”
Tề Đẳng Nhàn hứ một tiếng, nói: "Đồ không có lương tâm!”
Chẳng qua, hắn cũng không rời đi vào lúc này, rất rõ ràng, hôm nay thành hay bại sẽ được quyết định vào lúc này.
Hắn giơ tay đoạt lấy thẻ phòng ở trong tay của Tôn Dĩnh Thục, cạch một tiếng mở cửa phòng ra.
"Anh..." Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3383474/chuong-1570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.