“Hoàng đế mỗi ngày được ăn ngon mặc đẹp, sinh hoạt thường ngày thức ăn đều có người chiếu cố, thái y giỏi nhất cả nước cũng ở bên trong Thái Y viện, vì sao vẫn đoản thọ? Chẳng phải vì mỗi ngày phải xem xét các bản tấu chương, lo việc quốc gia, tinh thần bị hao tổn nghiêm trọng?”
“Anh nhìn xem những người tu hành đắc đạo, phàm là có chút danh tiếng, người nào không sống lâu trăm tuổi.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi cảm thấy bản thân sẽ rất khó mà sống lâu trăm tuổi, vì mỗi ngày phải suy nghĩ quá nhiều thứ.”
Dương Quan Quan tức giận nói: “Đầu óc của anh chỉ có nghĩ đến móng lợn thôi? dùng lời của anh mà nói, đây là tổn thương tinh thần, tổn thương tinh thần, a!”
Đối với loại lời nói không may mắn này của hắn, Dương Quan Quan tất nhiên là vô cùng khó chịu.
Tề Đẳng Nhàn cũng không dông dài với Dương Quan Quan, nói: “Hôm nay, trưởng công chúa Thượng Tinh muốn tổ chức một bữa tiệc ở Hương Sơn, tôi phải đến tham gia một chút, cô có muốn tham gia náo nhiệt không?”
Dương Quan Quan nói: “Người ta lại không mời tôi, tôi đi làm gì? Hửm... anh được mời?”
Tề Đẳng Nhàn bình thản mặt không biến sắc nói: “Làm ơn, tôi bây giờ là Tổng giám mục khu phía nam của Thánh giáo a! Cô phải biết rằng, ở Triều Tiên này, người tín vào Thánh giáo vẫn có khá nhiều nhiều.”
“Tôi là Tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3383455/chuong-1551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.