Chương trước
Chương sau
 

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau tôi không cần phấn đấu, chỉ cần ôm chặt đùi của Tôn phu nhân gặm là được rồi."  

 

"Phi!" Tôn Dĩnh Thục đỏ bừng mặt, nũng nịu nói, cô ấy vĩnh viễn không quên được tên trộm chó này trốn trong chăn của mình còn nhân cơ hội liếm đùi cô một cái.  

 

Tôn Dĩnh Thục để chìa khóa biệt thự vào bên trong, nói: “Biệt thự này tôi để lại cho anh, khi đến Hương Sơn tôi sẽ sống ở đây, anh không nên bán đi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Sẽ không! Đây là nơi cô dùng để kim ốc tàng kiều, sao tôi lại bán được."  

 

Nói xong, tay trái của anh làm động tác vểnh phong lan, làm ra vẻ nũng nịu.  

 

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy kinh tởm, cô thích người đàn ông mạnh mẽ chứ không phải loại tô son trát phấn bốc phét.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng bị chính mình làm cho ghê tởm vội vàng lắc tay. Võ công đã luyện đến bậc này mà còn giả vờ yếu đuối. Mấy kẻ địch ở dưới suối vàng chết ở trong tay anh mà biết có thể tức đến mức xác chết vùng dậy hay không.  

 

Nhìn chiếc xe mà phu nhân tài phiệt xinh đẹp đưa cho Tề Đẳng Nhàn là biết cô ấy thích đàn ông mạnh mẽ. Dù sao lái chiếc xe này ra ngoài quá uy mãnh khí phách, giá cả có thể thua những chiếc siêu xe đó nhưng về mặt khí thế thì có thể ấn chúng trên sàn nhà cọ xát.  

 

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh có thích món quà tôi tặng anh không?” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười hỏi.  

 

"Đương nhiên rất thích!" Tề Đẳng Nhàn cao hứng phấn chấn mà trả lời: "Nào, đi, đi, lên xe đi, chúng ta thử xem!"  

 

Tôn Dĩnh Thục bị anh kéo lên xe, sau đó lái một vòng quanh đường quốc lộ quanh co, xe dừng giữa chừng vì Tổng Giám mục Tề nói rằng anh muốn thử không gian và khả năng chống địa chấn của xe.  

 

Chiếc xe địa hình siêu lớn sang trọng đậu trên đường núi từ đầu đến cuối không hề rung lắc.  

 

Hơn nữa không gian cũng không thể chê, Tề Đẳng Nhàn dùng các loại tư thế lái xe đều có thể thoải mái. Phu nhân tài phiệt mỹ lệ nằm trên ghế, đôi chân dài đi giày cao gót giơ cao lên mà vẫn không chạm đến nóc xe.  

 

Tề Đẳng Nhàn nghĩ rằng có lẽ chỉ có cao muội mới có thể để lại dấu chân trên nóc xe... Tuy nhiên, cao muội quá nhiều lời, tạm thời không nên trêu chọc cô ấy.  

 

"Hạng nhất, đỉnh cao!" Sau khi Tề Đẳng Nhàn lái xe về gara, giơ ngón tay cái lên với phu nhân tài phiệt sắc mặt hơi đỏ, cả người mềm mại.  

 

Tôn Dĩnh Thục sống trong nhung lụa hiển nhiên chưa bao giờ trải qua, cũng chưa bao giờ nghĩ đến kiểm tra tình trạng xe lại kích thích như vậy. Cho nên trải nghiệm từ hoàn cảnh đặc biệt này mang đến cho cô, ít nhiều cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng kích thích.  

 

Tôn Dĩnh Thục trừng anh một cái, biểu tình lộ ra vẻ quyến rũ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại sợi tóc dính mồ hôi ướt trên mặt nói: "Bữa tối ăn cá!"  

 

Tề Đẳng Nhàn tâm trạng rất tốt nên đồng ý ngay.  

Hôm nay Tôn Dĩnh Thục tiếp tục xếp xương, sáu cái.  

 

 

Nhưng lần này Tề Đẳng Nhàn không mặc cả với cô ấy.  

 

 

"Hừ, lúc ở trên đường núi quanh co làm nhục tôi nhiều như vậy, đợi chút nữa sẽ làm cho anh phải nhận sai!" Tôn Dĩnh Thục âm thầm cắn răng.  

 

 

Sau đó, cô ấy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn lấy ra một ống nghiệm, uống sạch nước trong ống nghiệm trước mặt cô.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục sửng sốt một chút, cầm ống nghiệm lên ngửi, không có mùi gì, hình như là nước khoáng bình thường!  

 

 

Tề Đẳng Nhàn giải thích với cô ấy cũng là nước khoáng, chẳng qya là nước khoáng thánh giáo được Giáo hoàng ban cho để thanh lọc cơ thể và tâm trí.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.