Chương trước
Chương sau
 

 Sáng sớm hôm sau, anh bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, điều này khiến anh rất khó chịu, cầm điện thoại lên nói: "Không cần ngủ sao? Làm phiền ông đây sớm thế?"  

 

"Tề giám mục, tôi đã đến nhà thờ lớn Hương Sơn, khi nào cậu mới tới?" Giọng của Giáo hoàng lạnh lùng truyền tới.  

 

"Ồ... Giáo hoàng!" Tề Đẳng Nhàn thanh tỉnh ngay lập tức: "Cái kia chứ? Vừa rồi tôi đang nghe phúc âm của Thánh chủ, không để ý người gọi là ai... Haha, tôi tới ngay bây giờ, tôi tới ngay bây giờ."  

 

Vừa nói, tay anh vừa mò trong chăn bánh bao trắng thơm ngào ngạt.  

 

Dương Quan Quan nhịn không được nói: “Anh chán ghét sao?”  

 

Giáo hoàng nghe thấy giọng phụ nữ, rất ghét bỏ cúp điện thoại, sau đó nhìn xuống "sách ma pháp" do mình biên soạn, cười lạnh nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy có chút xấu hổ khi lừa cậu như thế này, nhưng bây giờ thì sao, không bán cho cậu thì tôi lại cảm thấy không thích hợp!"  

 

Cuốn "sách ma pháp" này có khoảng năm mươi trang, phần lớn chứa đầy kinh văn của Thánh giáo. Trong đó giải thích một số sức mạnh siêu nhiên trong Thánh giáo. Mặt khác còn có một vài chú ngữ ma pháp mà Giáo hoàng để trợ lý nói bừa vào.  

 

"Giáo hoàng, ngài thật sự muốn bán cho anh ta sao? Không thích hợp..." Trợ lý nhìn Giáo hoàng, trong lòng có chút không đành lòng.  

 

Giáo Hoàng thản nhiên nói: "Đây là một kiệt tác mà tôi đã dày công tạo ra. Nó giải thích những kinh văn khó nhất của Thánh Giáo, đồng thời cũng chứa đựng ma pháp cường đại do tôi biên soạn. Tôi sẽ không bán nó cho người bình thường."  

 

Trợ lý hỏi: "Những ma pháp này... mạnh ở chỗ nào?"  

 

Giáo hoàng bình tĩnh nói: "Khi cậu nghĩ mình có ma pháp, lúc đó có phải đã cảm thấy mình có sức mạnh không? Nội tâm mạnh mẽ cũng là sức mạnh..."  

 

Trợ lý thầm nghĩ: "Khó trách ông mới là Giáo hoàng!"

Giáo hoàng triệu tập tụ hội tất nhiên là phô trương không cần phải nói.  

 

Toàn bộ nhà thờ lớn đều chen đầy tín đồ Thánh giáo, một đám vươn dài cổ để chiêm ngưỡng ánh sáng của Giáo hoàng.  

 

Tề Đẳng Nhàn thầm thở dài trong lòng, danh tiếng của Giáo hoàng đã rất kiêu ngạo, đi đến đâu cũng mang theo Thánh quang, không cần nói một lời cũng có thể đạt tới hiệu quả kiêu ngạo đỉnh cao...  

 

Nhưng trong đầu anh cũng không có ý tưởng "Tôi có thể thay thế người", dù sao ý nghĩ như vậy cơ hồ là chuyện không có khả năng thực hiện được.  

 

Sau khi cuộc họp kết thúc, Giáo hoàng đang trên đường đến phòng khách, một cuốn sách bất ngờ rơi ra khỏi áo choàng của ông.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn kỹ hơn, thấy tựa đề của cuốn sách là "Bí pháp thần thánh", điều này khiến anh không khỏi cả kinh, ồ, hóa ra Giáo hoàng, người đứng đầu tôn giáo, thực sự có sức mạnh phi thường nào đó?  

 

Vừa đưa tay định nhặt lên, anh đã phát hiện Giáo Hoàng vội vàng cúi xuống nhặt, đặt vào trong ngực, như không muốn anh nhìn thêm lần nữa.  

 

"Khụ khụ khụ... Giáo hoàng, đó là cái gì? Ngài có thể cho tôi xem được không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

"Chỉ là số nội dung của pháp điển thánh giáo thôi, không có gì đáng xem cả." Giáo Hoàng bình tĩnh nói.  

 

Tuy nhiên, ông ta càng giả vờ bình tĩnh, Tề Đẳng Nhàn càng cảm thấy có gì đó không ổn, nói: "Tôi rõ ràng đã nhìn thấy, trên đó ghi là bí pháp thần thánh! Tôi muốn biết, bí pháp đó là gì?"  

 

Giáo hoàng nói: "Chắc chắn cậu đã nhìn nhầm rồi, không có bí pháp thần thánh gì cả. Tề giám mục, cậu phải tin vào khoa học!"  

 

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nếu tôi tin vào khoa học thì sao suốt ngày tôi phải đi theo mông ông để xin nước thánh làm gì?  

Chắc hẳn Giáo hoàng ngài sẽ không noi gương các đạo sĩ Võ Đang, nói một câu là phải tin tưởng khoa học sau đó thả người từ một tầng có độ cao năm sáu mét, tổng cộng là ba hoặc bốn tầng trên vách núi nhảy xuống chứ?  

 

 

"Đức Giáo hoàng, tôi là tổng giám mục thành tín nhất của người. Chỉ chút bí mật này mà cũng không nói cho tôi biết, có phải quá đáng quá không?" Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc hỏi.  

 

 

Giáo hoàng không khỏi nhíu mày trắng, nói: "Cậu xem những thứ này không tốt, bởi vì cậu sẽ không học được gì!"  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi hưng phấn, chẳng lẽ thật sự có loại ma pháp thần kỳ nào đó?  

 

 

"Nhìn thôi cũng không làm ngài tổn thất gì." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

"Cuốn sách này, ngoại trừ nhiều đời Giáo hoàng kế vị ra, gần như chưa bao giờ được lưu hành ra thế giới bên ngoài. Cậu không thể đọc nó trừ khi..." Giáo hoàng nghiêm túc nói.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.