Chương trước
Chương sau
 

 Tên Tham Lang này vốn đã đắc tội anh rồi mà còn muốn lấy chuyện này ra để nói...  

 

Hắc, hình ảnh kia thật không dám tưởng tượng!  

 

Dạ Ma nhìn về phía Oán Quỷ, hai người nhìn nhau cười, cả hai đều không nói gì.  

 

"Đồ khốn nạn!"  

 

"Như nhau!"  

 

Hai người ngầm hiểu rõ lòng nhau mà không nói ra, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.  

 

Sau khi sắp xếp xong chuyện đưa Tham Lang rời khỏi nhà tù, Dạ Ma bắt lấy Oán Quỷ, cười lạnh nói: “Còn nói người xuất gia không nói dối. Tôi thấy tên hòa thượng cậu toàn là dối trá, sau này tôi còn có thể tín nhiệm cậu nữa không?” Oán Quỷ lại nghiêm túc nói: “Đánh rắm, tôi đang hoàn thiện con đường của mình!”  

 

Dạ Ma sửng sốt một chút, hỏi: "Chỉ giáo cho?"  

 

Oán Quỷ dựng thẳng ngón tay phải lên nói: "Đây là biến tướng của siêu độ, cậu có hiểu không? Thực lực Tham Lang cường đại, lấy năng lực của bần tăng mà muốn siêu độ cậu ta thì có chút khó khăn."  

 

"Nếu bần tăng không siêu độ được cậu ta vậy thì mượn tay Nhị đương gia đến siêu độ vậy."  

 

"Tuy rằng bần tăng muốn giết hết chúng sinh mới tựu thành Phật nhưng vẫn có những người không giết được... Nếu không giết được thì để cho Nhị đương gia giết thôi!"  

 

Dạ Ma vừa nghe đã thấy mẹ nó quả là có lý, không hổ là người nghiên cứu Phật pháp, trong đầu loanh quanh lòng vòng rất nhiều thứ.  

 

Đồng thời, anh ta không khỏi cảnh giác, cảm thấy thằng nhãi Oán Quỷ này chính là một tên nham hiểm, sau này nên tránh xa ra một chút.  

 

Oán Quỷ như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Dạ Ma không khỏi khinh thường nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không dùng thủ đoạn như thế để đối phố với cậu."  

 

Dạ Ma cười ha ha, vỗ bả vai Oán Quỷ nói: "Quả nhiên là anh em, ở trong lòng! Người anh em như cậu tôi nhận. Lần sau tôi sẽ đưa cậu đi giết cả nhà thượng tướng ở Tuyết quốc."  

 

Oán Quỷ lại nói thêm: "Bởi vì loại người như cậu chính là có tính cách tự tìm đường chết, siêu độ luôn hay biến tướng siêu độ đều không cần. Cậu sẽ tự siêu độ chính mình."  

 

Nụ cười trên mặt Dạ Ma cứng đờ một chút. Oán Quỷ liếc mắt nhìn anh ta, ghét bỏ mà tránh xa, vừa đi vừa nói: "Ai muốn làm anh em với loại người ngu ngốc như cậu."  

 

Dạ Ma hóa đá tại chỗ.  

 

"Dạ Ma, hai chúng ta liên thủ giết cậu ta đi. Cái tay trái tàn phế của cậu ta vừa vặn chính là mảnh ghép cuối cùng để tôi hoàn thành tác phẩm nghệ thuật vĩ đại!" Một giọng nói âm trầm vang lên bên cạnh Dạ Ma. Vừa nghe đã biết chính là cái tên biến thái thích dùng thi thể để tạo ra cái gọi là tác phẩm nghệ thuật.  

 

Dạ Ma không cần suy nghĩ mà bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Trong nhà tù U Đô này, mẹ nó không có một ai bình thường cả! Chỉ có ông đây là người bình thường..."  

"Đại ca, có người bị Đại đương gia treo lên!!!"  

 

 

Dạ Ma đang đi thì chợt nghe thấy tiếng đàn em gọi mình.  

 

 

Ở trong nhà tù U Đô, tin tức này khiến cho mọi người cao hứng không thua gì nhóm cảnh ngục tuyên bố "Ăn tết".  

 

 

Dạ Ma nghe được lời này, bỗng nhiên hưng phấn chạy tới bên cạnh hét lớn: "Ở đâu? Ở đâu? Đúng lúc ông đây đang nhịn tiểu không có chỗ để đi..."  

 

 

Chà, Dạ Ma thực sự là một người bình thường.  

 

 

Ngày hôm sau, chân Tham Lang đeo cùm điện tử nhập khẩu từ Tuyết Quốc, đi cùng với hai cảnh ngục rời khỏi nhà tù, lên máy bay đến Hương Sơn.  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.