Chương trước
Chương sau
 Rõ ràng, Clarke cũng trúng đạn và đã bị thương.  

 

"Đáng tiếc, bị hắn bỏ xa một khoảng cách như vậy, mình có cố gắng đuổi theo cũng không đuổi kịp được." Tề Đằng Nhàn không khỏi thở dài trong lòng, cảm thấy có chút tiếc nuối.  

 

Đây là một cơ hội tuyệt vời để giữ Clarke lại, dù sao đây cũng là Hương Sơn, có Vĩnh Dạ Quân trợ giúp hắn.  

 

Nhưng võ công của Clark rất cao, trong sự sắp xếp của Vĩnh Dạ Quân vẫn còn một số lỗ hổng.  

 

Tề Đằng Nhàn nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền đến từ màn mưa phía xa.  

 

"Du du du du——"  

 

Bên phía Vĩnh Dạ Quân cũng phát ra tín hiệu rút lui.  

 

Một chiếc ô tô màu đen có rèm che xuất hiện ở cuối đường.  

 

Tề Đằng Nhàn nhíu mày, trong đại hội võ đạo này, vốn dĩ hắn muốn giết Chiến Phi, nhưng Clarke lại chạy đến phá rối nên kế hoạch này chỉ có thể thất bại.  

 

Bây giờ quay lại là quá mạo hiểm, rất có thể sẽ bị người của chính phủ bao vây, chưn biết chừng quân đội đã được điều động đến rồi.

Tuy nhiên, cho dù có giữ lại cái mạng chó của Chiến Phi thì danh tiếng của người này cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn.  

 

Tề Đằng Nhàn vừa đi vừa suy nghĩ, cũng đã đi đến cuối đường rồi đi lên chiếc xe có rèm che.  

 

Chiếc xe có rèm nhanh chóng khởi động rồi đi về phía cảng.  

 

"Tình hình thế nào?" Kiều Thu Mộng ngồi trong xe nhìn thấy bộ quần áo rách rưới của Tề Đằng Nhàn, không khỏi hỏi.  

 

"Mạnh Huyền Thông và Trần Hùng Phi đều chết trong tay tôi, còn có mấy cao thủ cũng bị tôi đánh chết. Tuy nhiên Chiến Phi vẫn còn sống." Tề Đằng Nhàn lắc lắc đầu nói.  

 

Kiều Thu Mộng nghe xong không khỏi yên tâm, nói: “Chiến Phi còn sống cũng không sao, thiếu chủ của Hồng Bang và thiếu đà chủ của Long Môn đều chết trước mặt hắn. Sau chuyện này, danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại và sẽ khó ngưng tụ được lòng người.”  

 

"Trận chiến ngày hôm nay, có thể nói anh đã dùng sức lực của bản thân đánh gãy hơn phân nửa sống lưng của võ lâm phía Nam."  

 

“Dùng lực một người đối địch với cả một quốc gia cũng chỉ như thế!”  

 

Tề Đằng Nhàn cũng thở dài nói: "Điều khiến tôi tiếc hận nhất là để cho Clarke chạy thoát. Người này có võ công siêu tuyệt, không hề yếu hơn tôi. Để anh ta chạy mất chắc chắn sẽ trở thành một mối họa lớn sau này!"  

 

Kiều Thu Mộng nói: "Muốn giữ lại một cao thủ như vậy rất khó, lần trước ở Mỹ không phải anh ta cũng không giữ được anh hay sao? Lần này anh ta cũng bị thương, xem như có qua có lại, đáp lễ lại anh ta!"  

 

Tề Đằng Nhàn nói: "Tại đại hội võ đạo giết nhiều người như vậy, sự việc huyên náo rất lớn. Tôi muốn rời khỏi Hương Sơn càng sớm càng tốt. Chỉ sợ không lâu nữa, quân đội sẽ tiến hành phong tỏa quy mô lớn, hơn nữa hầu hết các cao thủ trong nước sẽ tới, cô phải cẩn thận!”  

Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, Vĩnh Dạ Quân chúng tôi giỏi nhất là ẩn nấp trong bóng tối, xé lẻ thành từng nhóm nhỏ.”  

 

Chẳng mấy chốc, xe đã đến gần bến cảng.  

 

Tề Đằng Nhàn khẽ gật đầu với Kiều Thu Mộng rồi đẩy cửa bước xuống xe.  

 

Lúc này, mưa to đã dần dần nhỏ đi.  

 

Thuyền Trưởng nhìn thấy bóng dáng của Tề Đằng Nhàn, ông ta lập tức khởi động tàu, chờ sau khi hắn lên tàu, ông ta lập tức lái thuyền rời khỏi nơi này.  

 

"Ra nước ngoài rồi cũng phải hết sức cẩn thận!" Kiều Thu Mộng nhắc nhở Tề Đằng Nhàn.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.