Chương trước
Chương sau
 “Tôi đi nghe điện thoại một chút.” Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa đi sang bên cạnh. 

 Dương Quan Quan nhìn dáng vẻ này của hắn thôi cũng có thể đoán ra được là ai đang gọi điện thoại tới rồi, bây giờ quan hệ giữa cô ấy và Lý Vân Uyển rất tế nhị, bình thường bọn họ cũng có liên hệ với nhau, bên ngoài thoạt nhìn thì vẫn hài hòa như trước kia, thế nhưng trong bóng tối thì dường như lại đang cạnh tranh với nhau và nhao nhao muốn làm ra một điều gì đó lớn lao mà đối phương không thể làm được. 

 Lý Vân Uyển đợi Tề Đẳng Nhàn bắt máy rồi nói: “Anh Tề, em thấy anh chẳng nhớ em chút nào cả, em ở nước ngoài vất vả như thế mà anh cũng chẳng biết gọi cho em lấy một cuộc điện thoại à?!” 

 Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao có thể chứ! Em cũng xem tin tức rồi đấy, dạo gần đây tôi đã trở thành phần tử khủng bố rồi, bận bịu ghê lắm.” 

 Lý Vân Uyển phì cười một cái rồi nói với giọng hung dữ: “Em đã đến nước Thiên Chủ rồi, bao giờ anh mới đến đây thế?” 

 Tề Đẳng Nhàn vừa nghe thấy giọng nói này của cô ấy thì bèn không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi cô ấy từ Trung Hải đến Thượng Hải, lúc đó cô ấy thật là hung tàn, suýt chút nữa đã vắt kiệt cơ thể hắn rồi. 

 Mặc dù bây giờ thể lực của hắn đã tiến bộ một cách phi thường, thế nhưng khi nghĩ đến kiểu tóc đuôi ngựa treo chuông đã thống trị hắn cả đêm thì hắn vẫn không khỏi rùng mình. 

 “Mấy ngày nữa tôi sẽ đến đó, em cứ yên tâm ở bên đó giúp tôi khơi thông quan hệ đi, không cần tiết kiệm tiền làm gì, cần vung thì cứ mặc sức mà vung.” Tề Đẳng Nhàn nói. 

 “Nhiều tiền như vậy lúc tiêu thì cũng vui lắm nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất đau lòng đó... Năm tỷ đô la Mỹ mà anh kiếm về đã chẳng còn lại bao nhiêu rồi.” Lý Vân Uyển nói với giọng có chút đau lòng. 

 Cô ấy vốn là một kẻ rất mê tiền, nhưng trong thời điểm quan trọng nên tiêu tiền thì lại không hề nương tay chút nào, hơn nữa còn rất biết hưởng thụ. 

 Nhưng ném ra một khoản tiền lớn như vậy vẫn khiến cô ấy có chút ghê răng. 

 “Cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến, chẳng phải tôi đang ra sức kiếm tiền đây hay sao?” Tề Đẳng Nhàn thở dài một hơi. 

 Nếu như không có cái tội danh là phần tử khủng bố kia thì hắn cũng hoàn toàn không cần phải cố gắng kiếm tiền đến như vậy. 

 Lý Vân Uyển nói: “Được rồi, thế thì em sẽ ngoan ngoãn ở nước Thiên Chủ đợi anh, chỗ này cũng khá là thú vị, tùy tiện đi ra khỏi cửa để dạo phố một cái thôi là đã ra nước ngoài luôn rồi.” 

 Sau khi nói chuyện với cô ấy khoảng mười phút, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới cúp điện thoại của cô ấy đi. 

 Gánh nặng công việc trên người Lý Vân Uyển không hề nhẹ nhàng, khi ở bên Mỹ, Hướng Đông Tinh cũng chỉ điều khiển từ xa một chút mà thôi, còn những công việc cụ thể thì đều rơi vào trên người cô ấy và Irena Jinva. 

 Sự nhớ nhung của Tề Đẳng Nhàn đối với Lý Vân Uyển cũng không hề ít ỏi, hắn sắp quên mất những kí tự trên chân của cô ấy được sắp xếp như thế nào rồi. 

 Sau khi gọi điện thoại xong, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Trần Tuấn Nghị, nói là hôm nay sẽ đến Lâu Đài Trên Biển để ăn cơm với Lục Quy Hải. 

 Tề Đẳng Nhàn bảo rằng mình biết rồi, sau đó hắn lập tức gọi điện thoại cho Long Phi Vũ để bảo cậu ta chuẩn bị giấy nợ, sau đó lại gọi cả Hoàng Kỳ Bân và hẹn anh ta buổi tối cùng đến lâu đài trên biển để xem kịch. 

 Lâu Đài Trên Biển là một nhà hàng rất có phong cách, riêng bản thân nó đã tương đối độc đáo, làm thành một chiếc thuyền lớn và còn mời rất nhiều người mẫu đa tài đa nghệ đến để làm nhân viên phục vụ. 

 Dương Quan Quan có vòng tròn quan hệ của riêng mình ở Hương Sơn, cô ấy phải đến chỗ khác để dự tiệc, dù sao thì cô ấy cũng đang đầu tư tiền bạc vào đây, các mối quan hệ chắc chắn phải phát triển hơn nữa. 

 Bây giờ cô ấy đã trưởng thành rồi, tính cách cũng trở nên hoàn thiện hơn rồi, Tề Đẳng Nhàn cũng khá là yên tâm về cô ấy. 

 Trước khi đến giờ hẹn, hắn bèn đến thăm em gái cao kều đáng thương đang nằm trong bệnh viện để dưỡng thương. 

 “Ồ, Lý tổng lại đến rồi à!” Trịnh Hữu Bân nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì ngây người một lúc, sau đó vẻ mặt bỗng chốc trở nên kì quái. 

 Cậu ta vẫn luôn cảm thấy giữa Giang Khuynh Nguyệt và cái tên mập này hình như có chút không bình thường. 

 Tề Đẳng Nhàn gật đật đầu và nói: “Xin chào Trịnh tổng!” 

 Trịnh Hữu Bân ho khan một cái và nói: “Lý tổng à, Giang tiểu thư của chúng tôi có bạn trai rồi đấy, vả lại người bạn trai đó của cô ấy còn rất hung dữ, tốt nhất là anh nên tránh xa cô ấy một chút đi. Đến lúc đó nếu như anh bị bạn trai của cô ấy nhắm vào rồi thì tôi sợ rằng cho dù anh có mười cái mạng cũng không đủ dùng đâu!” 

 Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc rồi nói: “Bạn trai của cô ấy lợi hại vậy sao?” 

 Trịnh Hữu Bân nói: “Chính là cái tên Tề Đẳng Nhàn dạo gần đây mới bị liệt vào danh sách phần tử khủng bố đó, chắc anh biết anh ta nhỉ? Anh ta hung tàn lắm, vậy nên tôi khuyên anh tốt nhất là hãy thu lại những suy nghĩ không đáng tin đó của mình đi.” 

 Trịnh Hữu Bân là một người rất đáng tin, Tề Đẳng Nhàn đã giúp Trịnh gia bọn họ xử lý Triệu Man Nhi, cậu ta nhớ ơn Tề Đẳng Nhàn nên lúc này đã đứng ra giúp hắn làm nghề canh giữ cửa hậu cung. 

 Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất thú vị, hắn nói: “Đó chẳng phải là bạn trai cũ của cô ấy rồi hay sao? Nghe nói bọn họ đã chia tay lâu rồi mà!” 

 Trịnh Hữu Bân bèn nói: “Tôi khuyên anh thì anh cứ nghe đi! Hai người có quan hệ bạn bè bình thường thì cũng được thôi nhưng mà đừng có vượt qua giới hạn, nhỡ đâu bạn trai của cô ấy tức giận lên thì tôi cũng không bảo vệ được anh đâu.” 

 Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chuyện này rất thú vị, chẳng trách lại có phim truyền hình về việc Khang Hi cải trang để đi vi hành, thì ra việc cải trang và đi giả vờ ở khắp nơi lại là một chuyện vui vẻ đến như vậy! 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.