Chương trước
Chương sau
 

 Lương Diệp cười gượng vài tiếng và nói: “Ngài mập, ngài muốn thiết thực như thế nào đây? Ngài cứ nói thẳng ra đi.”  

 

“Đưa cho tôi một tỷ, sau đó, các người hãy tự mình sắp xếp để đâm con gà mái này phải nhập viện cho tôi, như thế thì chuyện này sẽ coi như là chấm hết.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào Tống Diệu và nói.  

 

Lương Diệp nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vừa mở miệng đã đòi một tỷ thì cả gương mặt bỗng dưng sụp xuống, con mẹ nó đây không phải là sư tử hét giá nữa mà là cá voi lưng gù hét giá luôn rồi...  

 

Nếu như người khác nói như thế thì chắc chắn Lương Diệp đã giáng cho đối phương một cái bạt tai thật mạnh rồi.  

 

Nhưng người nói ra những lời này lại là vị khách quý của Trần gia, là ngài mập đến từ Nam Dương!  

 

“Một tỷ thì nhiều quá, có thể nào bớt một chút không? Hòa Liên Thắng của chúng tôi không lấy đâu ra được nhiều tiền đến thế đâu.” Lương Diệp  gượng cười và nói.  

 

“Thiếu một cắc thì đi mà nhặt xác cho con trai ông đi, tôi nói rồi đấy, ông liệu mà làm.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, hắn không muốn dài lòng: “Còn có con gà mái này nữa, nhớ phải xử lí cô ta cho tôi đấy!”  

 

Tống Diệu sợ đến mức run rẩy toàn thân, nếu như sớm biết Giang Khuynh Nguyệt có hậu thuẫn khủng khiếp như vậy thì cô ta mới điên mới đi đắc tội với cô ta!  

 

Bây giờ cô ta có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi...  

 

Lần này Tề Đẳng Nhàn xuống tay nặng nề như vậy chính là để Giang Khuynh Nguyệt có một chỗ đứng ở Hương Sơn, nếu không thì sau này nói không chừng sẽ lại có kẻ nào đến bắt nạt cô ta.  

 

Mặc dù đã là bạn gái cũ rồi nhưng nên chăm sóc thì vẫn phải chăm sóc thôi.  

 

Một tỷ thực sự quá nhiều, Lương Diệp cũng chỉ có thể lì mặt đi mặc cả với Tề Đẳng Nhàn một phen, tốt xấu gì cũng giảm được xuống còn sáu mươi phần trăm.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hòa Liên Thắng thực sự rất nghèo, một băng đảng lớn như thế mà ngay cả một tỷ cũng không moi ra được? Xem ra vẫn phải trông chừng con cừu béo của Quý gia và ra sức vắt kiệt mới được!  

 

Nếu không thì không biết mình còn phải trả cái khoản nợ khổng lồ ở nước ngoài đó đến năm nào tháng nào nữa đây?  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không ở lại lải nhải với đám người ngày nữa mà bèn xoay người đi thăm em gái cao kều.  

 

Tống Diệu muốn lẻn ra ngoài nhưng kết quả là lại bị thuộc hạ của Lương Diệp bắt được.  

 

“Tự cô không có mắt nhìn, gây ra chuyện lớn như vậy, hại tôi tổn thất nặng nề đến như thế! Ban nãy cô cũng nghe thấy lời của ngài mập rồi đấy, tự mình chuẩn bị tinh thần đi!” Lương Diệp lạnh lùng nói.  

 

Tống Diệu chỉ có thể run lên lẩy bẩy, ở trước mặt thủ lĩnh của băng đảng Hòa Liên Thắng này, cô ta thực sự không có chút sức lực nào để phản kháng.  

 

Nhưng chính vào lúc này, người làm của Tống Diệu lại đột nhiên xông vào và dè dặt nói: “Tống tiểu thư, Lôi tổng quản của Lôi gia gửi đến một tấm thiệp mời, mời cô đến Lôi gia làm khách!”  

 

Những lời này có hiệu quả hệt như một tấm kim bài miễn tử vậy, nó khiến cho biểu cảm của những người đang có mặt ở đó đều trở nên đặc sắc.  

 

“Woa, Diệu Diệu, cô qua lại với Lôi gia từ lúc nào thế?!” Lương Kiêu ngay lập tức lấy lại tinh thần.  

 

Lương Diệp cũng bỗng chốc sững sờ, không ngờ rằng Lôi gia lại gửi thiệp mời cho Tống Diệu để mời cô ta đến đó làm khách!  

 

Phải biết rằng Lôi gia chính là gia tộc đứng đầu ở Hương Sơn, hơn nữa từ trước đến nay đều vô cùng khiêm tốn, dường như chẳng bao giờ tới lui ra bên ngoài, cho dù có tổ chức những bữa tiệc mang tính chúc mừng thì cũng chỉ mời đến một ít những người bạn thân quen mà thôi.  

 

Lão gia của Lôi gia, Lôi Thiên Tứ, thậm chí còn có thể nói là huyền thoại sống của cả một thế hệ!  

 

Tống Diệu đón lấy thiệp mời và mở ra xem một cái, sau đó, cô ta phát hiện ra ở trong đó có một tờ giấy.  

 

“Ha ha ha, tôi sắp giàu to rồi! Thì ra nhị công tử của Lôi gia, Lôi Chấn Lân chính là fan phim của tôi, là fan hâm mộ của tôi!” Tống Diệu không nhịn được mà cười phá lên với vẻ vô cùng đắc ý.  

Lương Diệp bỗng chốc cau mày, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế thì cô đến Lôi gia một chuyến đi, xem xem có thể nhờ Lôi gia giúp cô chuyện này được hay không!”  

 

 

Tống Diệu gật đầu lia lịa, sau đó cười nói: “Nếu như nhị công tử Lôi Chấn Lân đã là fan phim của tôi thì chắc chắn anh ta sẽ nâng đỡ tôi rồi! Lôi gia có ý nghĩa như thế nào ở Hương Sơn, ông Lương, ông cũng biết rồi đấy!”  

 

 

Lúc nói ra những lời này, Tống Diệu bày ra vẻ có hơi đắc ý.  

 

 

Bộ dạng tiểu nhân đắc chí này khiến cho Lương Diệp nhìn mà có hơi khó chịu.  

 

 

“Ông Lương à, ông yên tâm đi, nếu như nhị công tử thực sự muốn nâng đỡ tôi thì tôi sẽ không quên thay ông nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt anh ta đâu! Chuyện ban nãy ông muốn cho người lái xe đâm vào tôi, tôi sẽ quên đi rất nhanh thôi!” Tống Diệu mỉm cười và nói.  

 

 

Trong mắt Lương Diệp không khỏi tóe lên một tia lạnh lẽo, sao ông ta có thể không nghe ra được rằng con đàn bà này đang uy hiếp ông ta cơ chứ?  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.