Chương trước
Chương sau
Trần Tuấn Nghị không khỏi sững sờ, mới chỉ trong nháy mắt thôi mà sao người lại nằm xuống đất hết thế này?  

 

 

Cậu ta cũng chỉ vừa mới chú ý đến Quý Khải một chút thôi mà, sao lúc quay đầu lại đã không còn ai để sai bảo nữa rồi?  

 

Thấy Long Phi Vũ còn đang ra vẻ một cách trơ tráo, sắc mặt Trần Tuấn Nghị càng thêm âm trầm, cậu ta tức giận nói: “Long Phi Vũ, cậu đang chê hai tỷ chưa đủ nhiều à?”  

 

Long Phi Vũ lập tức giật mình một cái, cậu ta nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Lý tổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

 

Cậu ta coi như là đã nhìn ra rồi, cái tên mập Lý Bán Nhàn này là một người vô cùng lợi hại, ngay cả thiếu gia của Quý gia cũng không thèm bỏ vào trong mắt, đi cùng với hắn là việc hoàn toàn đúng đắn.  

 

“Chửi cậu ta!” Tề Đẳng Nhàn bĩu môi với vẻ khinh thường và nói.  

 

Tinh thần Long Phi Vũ bỗng trở nên phấn chấn, cậu ta nói với Trần Tuấn Nghị: “Cậu Tuấn, hai tỷ đó của anh, tôi không thừa nhận đâu! Hôm nay tôi đến đây chính là để giải quyết chuyện này. Nếu như anh cố chấp muốn đòi số tiền đó thì tôi chỉ có bốn chữ để tặng cho anh...”  

 

“Con mẹ nhà anh!”  

 

Sau khi nói xong lời này, Long Phi Vũ bỗng ngẩng cổ lên.  

 

Trần Tuấn Nghị sững sờ trong giây lát, không ngờ rằng Long Phi Vũ lại dám chửi mắng mình, cậu ta lập tức nói: “Được được được, cậu không chịu trả số tiền này, tôi sẽ đi đòi bố cậu, Long Tông Toàn!”  

 

Lúc này Quý Khải cũng hoàn hồn lại và quát lên với Tề Đẳng Nhàn: “Cả họ nhà mày, mày muốn chết à!”  

 

“Quý Khải, cậu ăn nói cho đàng hoàng, ban nãy có phải tôi dí diện vào người cậu đâu, liên quan quái gì đến tôi chứ?” Tề Đẳng Nhàn nhún vai và thản nhiên nói.  

 

Trần Tuấn Nghị không nói lời nào mà bèn móc điện thoại ra và chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp mở khóa thì đã nhìn thấy người mà mình đang định gọi vừa hay đã đến rồi.  

 

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ thời Đường màu đen, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt Phật giáo, bộ dạng rất nho nhã và ôn hòa.  

 

“Lương lão đại, ông đến đúng lúc lắm, cái tên khốn kiếp này đến gây chuyện với Trang sức Trần thị của chúng ta! Ông liệu mà xử lí đi!” Trần Tuấn Nghị trầm giọng nói với người đàn ông.  

 

“Kẻ nào?” Lương Diệp sững sờ một lúc rồi cau mày.  

 

Kim chủ của Hòa Liên Thắng thực ra chính là Trang sức Trần thị, ở Hương Sơn này, phàm là các tập đoàn hay công ty lớn một chút đều sẽ có chút quan hệ với các băng đảng trên giang hồ.  

 

Hòa Liên Thắng có thể phát triển dưới con mắt của các băng đảng lớn mạnh như Long Môn Hương Sơn và Hồng bang Hương Sơn, đương nhiên không thể tách khỏi quan hệ với sự ủng hộ của Trang sức Trần thị.  

 

Long Phi Vũ nhìn thấy Lương Diệp thì vô cùng kinh ngạc, cậu ta vội vàng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Lý tổng, người này chính là thủ lĩnh của Hòa Liên Thắng, anh biết Hòa Liên Thắng có đúng không, băng đảng nổi tiếng ở Hương Sơn đó... Nếu không được thì chúng ta nhận thua đi rồi hôm khác lại nghĩ cách nhé?”  

Danh tiếng của Lương Diệp được tạo nên bằng cách đánh chém nhau qua từng con phố ngõ hẻm đó, chớ thấy bây giờ ông ta đang mặc trang phục thời Đường, cầm theo tràng hạt, bộ dạng vô cùng nho nhã, nhưng một khi cởi quần áo ra, số lượng vết sẹo trên người ông ta tuyệt đối sẽ không ít hơn ba mươi cái.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý đến cậu ta mà nói với Trần Tuấn Nghị: “Không lảm nhảm với cậu nữa, mau chóng lấy giấy nợ ra đây! Lát nữa ông già nhà cậu đến rồi, tôi sẽ bảo ông ta không truy cứu cậu nữa.”  

 

 

Trần Tuấn Nghị nghe thấy thế thì sửng sốt một lúc rồi lại cười gằn lên và nói: “Mày đánh cậu Khải ở Trang sức Trần thị chúng tao, cậu Khải của Quý gia đó! Anh ấy là khách hàng lớn chuẩn bị dùng ngọc thượng hạng ở chỗ chúng tao để làm ra một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc đó! Mày cảm thấy nếu như bố tao đến rồi thì sẽ hướng về phía mày hay sao? Ông ấy không đánh gãy chân mày rồi bán đến Nam Dương làm nô lệ đã là khá lắm rồi!”  

 

 

Lương Diệp nói với Trần Tuấn Nghị: “Cái tên mập này ấy hả?”  

 

 

Trần Tuấn Nghị xua tay với vẻ mất kiên nhẫn và nói: “Mau chóng đánh gãy chân của hắn ta rồi mang hắn ta đi đi, có thê thảm thế nào cũng mặc kệ, đừng để hắn ta ở đây làm phiền tôi nữa!”  

 

 

“Long Phi Vũ, cậu chắc chắn muốn làm to chuyện này à? Không muốn trả số tiền đó chứ gì? Tìm một tên ngu ngốc đến đây để gây sự với Trang sức Trần thị chúng tôi chứ gì?”  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.