Chương trước
Chương sau
 “Sư phụ, con cũng muốn xin được xuất chiến, con nhất định phải chặt đứt tứ chi của thằng béo ú chết tiệt này để nó phải hối hận vì đã lỡ miệng thốt ra những lời chó má như vừa nãy!”  

 

 

“Sư phụ, con…”  

 

Tất cả mọi người đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên đều trở nên vô cùng kích động, các đệ tử đều muốn xin được xuất chiến, bọn họ nhất định phải dạy dỗ lại cái tên béo ú chết tiệt ăn nói cuồng vọng mà không biết trời cao đất dày kia.  

 

Chứng kiến cảnh tượng đó, khuôn mặt của Hứa Trường Ca cũng phải biến sắc, ông không thể không quay đầu nhìn sang phía Tề Đẳng Nhàn rồi trầm giọng nói với hắn: “Tiểu Lý Tử à, chú biết là cháu sở hữu rất nhiều mối liên hệ không thể coi thường được, có điều chuyện này dù sao cũng là chuyện giữa những người trong giang hồ, vị đại lão mà cháu quen biết kia… không tiện đứng ra giải quyết đâu! Chú có thể chịu đựng một chút thiệt thòi cũng không sao, cháu không nhất thiết phải khiến cho bản thân mình bị liên lụy vì chuyện riêng của chú.”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi đáp lại: “Chú Hứa à, cháu làm như thế này không chỉ để giúp chú mà còn là để bênh vực chính nghĩa nữa! Cháu giúp chú cũng như cháu đang giúp chính bản thân cháu vậy, sau này cháu không muốn thấy con gái của cháu bị người ta bắt nạt nhưng lại không một ai có thể xuất đầu lộ diện để đòi lại công bằng cho con bé, thậm chí người đã dám ra mặt để đòi lại công bằng cho con bé còn bị kẻ xấu ức hiếp ngược lại!”  

 

Dương Quan Quan cũng nói xen vào: “Chú đừng từ chối nữa, đây là chuyện mà những người trong quân đội như cháu nên làm. Cháu và Lý tổng đứng ra ngày hôm nay không chỉ đơn thuần là để đòi lại công bằng cho Hứa tổng, mà cũng là muốn đứng ra vì nghĩa khí quân nhân mà cháu cần phải giữ gìn!”  

 

Nghe những lời này, Hứa Trường Ca cũng á khẩu không nói thêm gì được nữa, vậy nhưng trong lòng ông cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ khí phách của hai con người trẻ tuổi này.  

 

Dù sao Dương Quan Quan cũng là đồ đệ mà Tề Đẳng Nhàn đã đích thân dạy dỗ, cô ta được hắn dạy về đạo lý võ công, cũng thừa kế tinh hoa quyền thuật từ hắn, dù ít dù nhiều thì cô ta cũng phải được truyền thụ một chút tư tưởng của Tề Đẳng Nhàn!  

 

“Lão Hứa à, nếu như cậu ta muốn đâm đầu vào chỗ chết thì chúng ta cứ để cậu ta đi chết là được rồi, chúng ta không cần phải lo lắng cho cậu ta làm gì đâu…” Triệu Tân Lan vừa kéo tay Hứa Trường Ca vừa nói với vẻ nơm nớp lo sợ, bà ta thấp giọng nói tiếp. “Nếu như cậu ta chết ở võ đường Chiến Thiên thì chúng ta vẫn còn có thể sử dụng được năm trăm triệu mà cậu ta để lại cơ mà!”  

 

Nghe xong những lời ấy, Hứa Trường Ca giận dữ đến nỗi không nhịn được mà nhíu mày thật chặt, thậm chí ông còn muốn tát cho Triệu Tân Lan hai cái để giảm bớt lửa giận trong lòng mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn không quan tâm đến những gì mà Triệu Tân Lan vừa mới nói, thậm chí hắn còn thầm nghĩ trong lòng rằng nếu như trước đây Hứa Trường Ca cưới một bà vợ tốt đẹp một chút thì không chừng bây giờ ông đã trở thành người đứng đầu thành phố Hương Sơn rồi, căn bản không cần chờ đợi quý nhân tới để giúp đỡ mình vươn lên.  

 

Tuy nhờ có Hứa Trường Ca mà thân phận của Triệu Tân Lan cũng trở nên cao quý hơn từng chút một, nhưng sự gian xảo và tính toán chi li nằm sâu trong xương cốt của bà ta thì lại chưa từng thay đổi một chút nào… Nói tóm lại chính là bản chất của bà ta vốn đã có vấn đề rồi.  

 

Trần Hùng Phi lùi về phía sau một bước, bộ dạng như đang đứng xem trò vui.  

 

Ban nãy cái tên mập mạp kia vừa mở miệng ra đã sỉ nhục phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn của hắn ta rồi, đúng là điều đó khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận, vậy nhưng bây giờ thì xem ra hắn ta căn bản không cần ra tay với Tề Đẳng Nhàn nữa!  

 

Người của võ đường Chiến Thiên sẽ dạy cho con lợn béo ú ăn nói không biết chừng mực này một bài học nhớ đời.  

 

“Cậu có thể đưa Hứa Trường Ca rời khỏi nơi này, nhưng tôi sẽ đưa ra một điều kiện cho cậu.” Hứa Hử đang ngồi ở phía sau đứng dậy rồi nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng hết sức lạnh nhạt.  

 

Chiến Phi vô cùng ngạc nhiên, anh ta không ngờ Hứa Hử lại có thể chủ động đứng ra tiếp chuyện Tề Đẳng Nhàn, đây cũng là một cơ hội rất tốt để anh ta có thể lùi về phía sau mà không cần chịu tổn hại!  

 

Thực lực của Hứa Hử yếu hơn so với anh ta một chút, nhưng Hứa Hử vẫn có thể coi là một cao thủ đủ mạnh, hơn nữa Hứa Hử thực sự không phải là người của võ đường Chiến Thiên, nếu như anh ta có thể để Hứa Hử đứng ra giải quyết sự việc lần này thì quá tốt rồi, có lý do gì để ngăn lại cơ chứ?  

Bây giờ Chiến Phi chỉ một lòng một dạ nghĩ đến đại hội võ đạo, anh ta căn bản không muốn giao đấu với một cao thủ với trình độ như thế này khi không nắm chắc được phần thắng trước khi đại hội võ đạo diễn ra.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thấy Hứa Hử đứng dậy thì không nhịn được mà âm thầm mỉm cười một cách sung sướng trong lòng, chính hắn còn đang sợ Hứa Hử sẽ không đứng ra đây! Nếu như anh ta đã chịu nhảy vào trong cái bẫy của hắn thì mọi chuyện tiếp theo cũng sẽ dễ dàng hơn rồi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ? Anh là ai thế? Chiến Phi vẫn còn chưa lên tiếng mà, anh dựa vào cái gì mà đứng ra nói về điều kiện với tôi?”  

 

 

Chiến Phi thản nhiên đáp lại: “Hứa Hử là bạn tốt của tôi, cậu ấy có thể thay mặt tôi đứng ra giải quyết chuyện này.”  

 

 

“Các đệ tử của võ đường Chiến Thiên cũng đừng có ầm ĩ nữa, hãy giao chuyện này lại cho Hứa sư phụ xử lý giúp đi!”  

 

 

Các đệ tử đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên cũng đều rất tán thưởng thực lực của Hứa Hử, khi Hứa Hử đến để xin phép được gia nhập vào võ đường Chiến Thiên thì anh ta đã thể hiện rằng bản thân có thực lực và bản lĩnh cực kỳ lợi hại rồi, như vậy là đủ để cho bọn họ tâm phục khẩu phục với vị trí ở dưới quyền anh ta.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.