Chương trước
Chương sau
 “Đây là chuyện đương nhiên rồi, vậy thì mời Chiến sư phụ cứ ra tay đi vậy.” Trần Hùng Phi nói. 

 “Hứa tiên sinh à, vì Chiến sư phụ nhân hậu nên anh ấy mới đồng ý cho phép tôi đứng ra hòa giải, vậy thì xin mời ông hãy cố gắng đáp ứng điều kiện mà anh ấy vừa mới đưa ra.” 

 “Như vậy là ông đang giữ lại mặt mũi cho Chiến sư phụ, cũng là đang giữ lại mặt mũi cho bản thân tôi nữa.” 

 “Dù sao ông cũng chính là người đã ra tay trước khiến cho đồ đệ của võ đường bọn họ bị thương còn gì.” 

 Khuôn mặt của Hứa Trường Ca sầm xuống, vậy nhưng ông vẫn buộc phải gật đầu, ông không còn biện pháp nào khác, đối phương quá mạnh mẽ, hơn nữa chính bản thân Trần Hùng Phi cũng đã nói ra những lời như vậy rồi, thứ nhất là bản thân ông cũng không phải là đối thủ của bọn họ, thứ hai là ông cần phải giữ lại mặt mũi cho bọn họ thì mới dễ ăn nói sau này. 

 Chiến Phi hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói tiếp: “Về việc Hứa tiên sinh phải tự phế đi cánh tay thì chúng ta có thể bỏ đi vậy, có điều về việc ông ấy phải đăng bài lên báo chí để xin lỗi chúng tôi thì tôi không thể nào bỏ qua được. Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất là như thế này thôi!” 

 Hứa Ức Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng ban đầu là lũ đệ tử của võ đường Chiến Thiên tìm đến trêu chọc cô trước cơ mà, bởi vì bố của cô không thể nhịn được khi chứng kiến cảnh tượng ấy nên ông mới ra tay thôi!  

 Đối phương không lợi hại bằng bố của cô nên chạy về mách lẻo với sư phụ của bọn họ là Chiến Phi, cái người tên Chiến Phi này thì lại không biết phân biệt tốt xấu gì cả, không ngờ anh ta lại bắt Hứa Trường Ca tới chỗ này để ép ông phải chịu thiệt, quả thực là không chịu nói chuyện lý lẽ gì hết! 

 Nhưng mà “thần thủ” Chiến Phi lại chính là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn, chỉ riêng bản lĩnh được thể hiện qua chiêu thức “Điểu bất phi” là đã đủ để cho người ta thấy rằng anh ta lợi hại đến mức nào rồi. 

 Chỉ cần Trần Hùng Phi có thể đứng ra hòa giải như bây giờ đã là quá tốt rồi, bản thân cô còn có thể bắt bẻ được như thế nào nữa đây? 

 Hứa Ức Ngọc thầm thở dài một tiếng trong lòng, thậm chí cô còn cảm thấy có chút ganh tỵ với Giang Khuynh Nguyệt nữa, ngày hôm ấy có không biết bao nhiêu người đứng ra để đòi lại công bằng giúp cô ta cơ mà. 

 “Võ đường Chiến Thiên sao? Tôi thấy là lẽ ra các người nên đổi tên thành võ đường Lưu Manh mới đúng chứ. Nếu như đã trêu chọc con gái nhà người ta, sau đó bị bố đẻ của người ta đánh cho một trận rồi thì thôi đi, vậy mà các người lại còn có mặt mũi chạy về võ đường để mách lẻo nữa cơ à? Còn anh thì thân là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn nhưng lại không những không góp sức giữ gìn lẽ phải mà còn không chịu nói chuyện tử tế đàng hoàng. Theo tôi thấy, tình hình hiện nay của giới võ lâm giang hồ ở thành phố Hương Sơn quả thực là thối nát đến nỗi không thể chấp nhận được!” Dương Quan Quan đứng ở phía sau lên tiếng nói vài câu. 

 Tề Đẳng Nhàn chỉ cần dùng tay chọc nhẹ một cái vào bên hông của Dương Quan Quan là cô ta hiểu ngay hắn muốn mình phải làm những gì. 

 Dương Quan Quan vừa mới mở miệng thì đã lập tức rước phải không biết bao nhiêu ánh nhìn bất mãn của tất cả các đệ tử đang có mặt bên trong võ đường, mà ngay cả Trần Hùng Phi cũng quay sang nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng tàn độc. 

 Trần Hùng Phi lạnh lùng nói với cô ta: “Dương tiểu thư, ngày hôm nay tôi đến đây và đứng ra đảm nhận việc hòa giải cho mọi người, ít nhiều gì tôi cũng phải nhờ vào tình cảm nể trọng của Chiến sư phụ! Nếu như cô còn đứng ở đó mà nói năng linh tinh vớ vẩn rồi bị Chiến sư phụ dạy dỗ lại thì tôi cũng sẽ không giúp đỡ cô đâu đấy nhé.” 

 dpp phì cười một tiếng rồi đáp lại: “Trần Hùng Phi phải không, anh cũng đâu phải là loại người tốt lành gì cơ chứ, anh đã dung túng cho bạn gái của anh để cô ta tìm đến bữa tiệc mà thị trưởng Hoàng của thành phố Hương Sơn này tổ chức rồi thêu dệt những câu chuyện lung tung, cuối cùng cô ta bị đánh đuổi ra khỏi bữa tiệc kia kìa, lúc đó tôi cũng đâu có thấy anh đứng ra để giúp đỡ cô ta! Bây giờ anh còn dám đứng ở trước mặt tôi mà làm màu như vậy sao?” 

 “Anh nói là Chiến Phi muốn dạy dỗ lại tôi ấy hả? Ha ha, đâu chỉ có vậy thôi đâu, anh ta căn bản là muốn phế bỏ tôi ngay lập tức thì có!” 

 “Có điều Dương Quan Quan tôi đây cho dù đi cũng phải đi một cách hiên ngang, ngồi cũng phải ngồi thật lẫm liệt! Tôi đã được dạy dỗ rằng người ta học võ công chính là để bênh vực kẻ yếu đuối.” 

 “Làm sao mà tôi có thể sợ rằng bản thân sẽ đắc tội với một võ quán vô dụng như thế này được!” 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.