Chương trước
Chương sau
 

 Sau khi nghe xong những lời này của ông ta, Hứa Ức Ngọc và Hứa Trường Ca lại càng không nhịn được mà tỏ ra khiếp sợ hơn nữa, một đại lão như Lôi Thiên Tứ lại có thể chủ động mời Tề Đẳng Nhàn đến ở lại trong nhà của ông ta, thậm chí ông ta còn dùng giọng điệu có một chút khẩn cầu và van xin nữa sao?!  

 

Điều này quả thực là không thể lường trước được mà…

 

“Thưa lão gia, máy bay tư nhân của nhà chúng ta đã được sắp xếp thỏa đáng rồi ạ. Thưa Từ tiểu thư, cô có thể lên máy bay và xuất phát bất cứ lúc nào.”  

 

Lúc này thì Lôi tổng quản đã trở về, ông ta đã sắp xếp máy bay tư nhân của nhà họ Lôi đâu vào đấy để sẵn sàng sử dụng.  

 

Từ Ngạo Tuyết bèn gật đầu với Lôi Thiên Tứ rồi mỉm cười và nói: “Cảm ơn ngài!”  

 

Lôi Thiên Tứ đáp lại: “Từ tiểu thư không cần phải khách sáo với chúng tôi làm gì đâu, nếu như lần này không có cô nói giúp với Ngô đại sư để ông ấy đến xem phong thủy với nhà chúng tôi thì không biết là chúng tôi còn phải quanh co lòng vòng đến lúc nào nữa.”  

 

Từ Ngạo Tuyết nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi không dám nhiều lời nữa, tôi cũng đang vội nên phải quay trở về Nam Dương ngay lập tức, tôi xin phép đi trước đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm rồi nói với cô ta: “Để tôi tiễn cô lên máy bay nhé.”  

 

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt vô cùng tức giận, cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng bản thân thực sự không muốn ở chung với cái tên cặn bã khốn kiếp này thêm một giây một phút nào nữa!  

 

“Tôi cũng đã biết là nhà họ Lôi rất coi trọng anh rồi, nhưng tôi thực sự không ngờ là bọn họ lại coi trọng anh đến mức nào đấy, thậm chí ngày hôm nay Lôi Thiên Tứ còn đích thân đứng ra để xử lý vấn đề của anh.” Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà cảm thán một tiếng.  

 

“Đây chính là lợi ích của việc đối xử chân thành với người khác đấy, cô tự nhìn lại bản thân cô đi xem nào, chính là vì cô quá coi trọng lợi ích nên mới không thể có được những người bạn như nhà họ Lôi giống tôi đấy.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi nói với cô ta.  

 

“Anh cút con mẹ anh đi! Anh tưởng trên đời này chỉ có mỗi mình anh là biết đối xử chân thành với người khác thôi hả? Anh có dám xuất hiện trước người nhà họ Lôi khi đang sử dụng khuôn mặt thực sự của anh không? Nếu như anh mà đối xử chân thành với người khác thì trên đời này cũng làm gì có ai phạm tội lừa đảo nữa chứ.” Sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà cười nhạt một tiếng, thậm chí cô ta còn liên tục cười lạnh.  

 

Nhưng khi đã nói ra những lời này rồi thì Từ Ngạo Tuyết lại cảm thấy có chút bực bội, khi ở chung với Tề Đẳng Nhàn thì số lần cô ta nói tục chửi bậy còn nhiều hơn so với hai mươi năm trước kia cộng lại nữa chứ!  

 

Nhất thời Tề Đẳng Nhàn cũng tỏ ra vô cùng khó chịu, hắn nói: “Chuyện mà tôi đang làm có thể coi là lừa đảo được sao? Cái này rõ ràng được gọi là chỉ số thông minh cao đấy chứ!”  

 

“Cái loại người như anh thì gọi là không có đạo đức, phường lừa đảo xoen xoét, nói mà không biết ngượng mồm.” Từ Ngạo Tuyết liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt khinh bỉ.  

 

Trong lúc đang nói chuyện thì bọn họ đã đi đến trước cửa ra máy bay tư nhân của nhà họ Lôi.  

 

Từ Ngạo Tuyết nói: “Chúc mừng anh nhé, cùng lắm là chỉ ba ngày nữa thôi thì anh đã biến thành phần tử khủng bố rồi kìa, để tôi xem xem đến lúc đó thì cái đồ chuột nhắt không nhà không cửa như anh định chạy đi tận đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ đáp lại cô ta bằng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh: “Đến lúc đó thì cô nhớ là phải bật tin tức lên xem đấy, mong là hai tròng mắt của cô không bị rơi ra ngoài.”  

 

Từ Ngạo Tuyết lại nói: “Tôi đây mỏi mắt mong chờ!”  

 

Sau khi nói xong những lời này, cô ta cũng chuẩn bị làm thủ tục xuất cảnh để rời khỏi sân bay.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại giơ tay lên rồi nói với cô ta: “Ê này, chẳng lẽ cô lại là người vô tình bạc bẽo như vậy hả? Chúng ta sắp phải chia tay nhau rồi, cô không thèm ôm tôi một chút sao?”  

 

Từ Ngạo Tuyết hùng hổ xoay người lại, sau đó cô ta giơ tay lên rồi tát thẳng một cái vào mặt Tề Đẳng Nhàn.  

 

Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chỉ dùng tay trái để nắm lấy cổ tay của cô ta, sau đó hắn nhấc bổng cả người Từ Ngạo Tuyết lên rồi ôm cô ta vào trong ngực mình.  

“Cô chính là cái kiểu mà bọn họ gọi là ngạo kiều phải không nhỉ? Nhưng cô cũng không nên dùng phương thức như vậy để thể hiện bản thân chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức thản nhiên.  

 

 

“Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày tôi tát thẳng vào cái bản mặt vừa già lại vừa dày của anh!” Từ Ngạo Tuyết đáp lại bằng giọng lạnh lẽo.  

 

 

Cô ta biết rằng nhất định là cái tát kia của bản thân không thể chạm được vào người Tề Đẳng Nhàn được, hơn nữa cô ta cũng thừa biết là Tề Đẳng Nhàn sẽ dùng phương thức nào để đáp trả lại cô ta.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bèn buông Từ Ngạo Tuyết ra rồi nói: “Tạm biệt nhé, đoán chừng là lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Nam Dương!”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết trừng mắt với Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Nếu như thứ lòng lang dạ sói mò đến thì tôi đã có súng săn để dự phòng trước!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng đáp lại bằng giọng điệu hết sức kiêu ngạo: “Tôi thì sợ cô cái rắm à, ông đây còn có đại bác đấy nhé!”  

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.