Trong lòng Từ Ngạo Tuyết lại bắt đầu cảm thấy bối rối và mâu thuẫn, cô ta hơi có cảm giác hình như mình sắp phát điên đến nơi rồi.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra rồi không nhịn được mà hỏi: “Cô làm sao thế? Tôi có trêu gì cô đâu mà sao tự dưng cô lại nổi giận vậy không biết?”
Từ Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi trả lời hắn: “Cứ nhìn cái bản mặt anh là tôi lại nổi giận như thế đấy!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười đầy đắc ý, có thể nổi giận thì cũng tốt rồi, điều đó có nghĩa là hắn đã trở thành một người quan trọng khiến cho cô ta phải ghi nhớ suốt cả cuộc đời!
Sáng hôm sau Từ Ngạo Tuyết đã thu dọn hành lý và mua vé máy bay đầu đủ, chuẩn bị cho chuyến hành trình rời khỏi thành phố Hương Sơn để quay lại Nam Dương.
Nếu như cô ta còn không quay về Nam Dương thì hơn phân nửa là Tạ Thiên Bảo sẽ thực sự có cơ hội giở trò tu hú chiếm tổ chim tước mất, dù sao nhà họ Triệu cũng đã giữ im lặng mà không nêu ý kiến gì đối với chuyện lần này, thái độ của bọn họ vẫn rất mập mờ không rõ.
Tề Đẳng Nhàn đưa quả lựu đạn kia cho Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Cô cầm lấy mà phòng thân đi.”
Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết chuyển sang màu đen, cô ta nói: “Anh có bị ngu không vậy hả? Thứ này được phép mang lên máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3382753/chuong-1356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.