“A a a a, con mẹ nó mày dám lừa bọn tao à?”
Tâm trạng của Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng không thể không hạ xuống thấp hơn một bậc, bọn họ hung hăng ném quả lựu đạn trong tay xuống dưới đất.
Hai quả lựu đạn đó cũng rơi xuống đất rồi xoay tròn, sau đó phát ra những tia sáng sặc sỡ đủ màu, tiếp đến là tiếng nhạc vang lên…
Tề Đẳng Nhàn đeo một cái kính râm trên mặt, đầu lắc lư gật gù theo từng nhịp beat, hắn nói: “Tôi đã bảo là tôi đùa với mấy người thôi còn gì, trong túi tôi vẫn còn mấy quả lựu đạn nữa đấy, mấy người có muốn cầm đi chơi không?”
“Chơi cái con mẹ nhà anh à!” Tạ Thiên Bảo cảm thấy như lửa giận đã sắp bốc lên sau gáy mình, cô ta vừa run lẩy bẩy vừa mắng thật to.
Tề Đẳng Nhàn chỉnh lại cái kính râm trên mặt, quay về phía hai người bọn họ mà mỉm cười rồi nói: “Nếu như không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước đây nha! Cảm ơn hai người các vị vì đã chiêu đãi nhiệt tình, tôi thực sự cảm thấy rất thỏa mãn với bữa ăn khuya lần này đấy.”
Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn… Cái tên này đúng thật là quá là tệ hại! Không ngờ hắn lại dùng biện pháp như vậy để khiến cho người ta sợ hãi cơ đấy…
Không, cái này không phải là khiến cho người ta sợ hãi mà là khiến cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3382749/chuong-1352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.