Chương trước
Chương sau
 Người gọi tới là Hoàng Văn Lãng.  

 

 

“Tề đại sư, tôi nghe nói là cậu cùng với Từ tiểu thư đang treo ngược Vương Kiếm Thành đến từ nhà họ Vương ở đế đô lên trước cửa khách sạn Thiên Địa để đánh cho cậu ta một trận phải không?” Hoàng Văn Lãng hỏi.  

 

“Cái tên họ Vương đó đúng là đồ không biết điều, anh ta muốn mượn tay nhà họ Lôi để đối phó với Từ Ngạo Tuyết.” Tề Đẳng Nhàn đáp lại lời ông.  

 

Hoàng Văn Lãng lại nói: “Chuyện này đã được báo cáo lên phía sở cảnh sát rồi, có điều vì một bên là người của nhà họ Vương, một bên lại là Từ tiểu thư nên phía sở cảnh sát vẫn chưa dẫn người qua đó để xử lý. Các cậu làm như vậy thì ảnh hưởng tạo ra sẽ rất lớn đấy, nên biết chừng mực, một vừa hai phải thôi thì hơn!”  

 

Đám người Hoắc Đa cũng đâu phải là đồ ngu, lai lịch của hai phe đang xảy ra xung đột với nhau đều không phải là nhỏ, hơn nữa sự tình thành ra huyên náo ầm ĩ như vậy, còn lâu ông ta mới đứng ra giải quyết.  

 

Nếu như bây giờ ông ta đứng ra thì chính bản thân ông ta sẽ trở thành người khó xử, đắc tội bên phe nào cũng đều không được, vì thế nên ông ta dứt khoát nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện…  

 

“Hơn nữa, nhà họ Lôi có địa vị rất đặc thù ở thành phố Hương Sơn, cho dù là tôi thì cũng không thể dễ dàng trêu chọc vào bọn họ nữa.”  

 

“Nếu như Từ tiểu thư đã ra tay với người của nhà họ Lôi thì tốt hơn hết là cô ấy nên thu xếp rời khỏi thành phố Hương Sơn này càng nhanh càng tốt, nếu như mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn nữa thì đến cả tôi cũng không can thiệp vào được đâu.”  

 

Giọng điệu của Hoàng Văn Lãng nghe có vẻ rất nghiêm trọng, ông ta vừa mới đặt chân đến thành phố Hương Sơn, căn cơ vẫn còn chưa được vững, dĩ nhiên là ông ta không dám cứng đối cứng với những nhân vật có địa vị cao ở nơi này như nhà họ Lôi rồi.  

 

Gốc rễ của nhà họ Lôi ở thành phố Hương Sơn cực kỳ sâu, địa vị của bọn họ cũng là rất cao, mỗi một thị trưởng của thành phố này đều phải cố gắng giữ mối quan hệ tốt với bọn họ, không ai nghĩ đến chuyện đứng ở phe đối nghịch với nhà họ Lôi.  

 

Tề Đẳng Nhàn bèn đáp lại: “Thị trưởng Hoàng à, ông không cần lo lắng về chuyện bên phía nhà họ Lôi đâu, tôi tự giải quyết được, nhà họ Lôi sẽ không trở mặt với tôi chỉ vì một vài chuyện nhỏ như thế này. Lần này tôi cũng đã có dự định sẵn trong lòng rồi, chỉ cần để cho Từ Ngạo Tuyết xả giận một phen là được, sau đó bọn tôi sẽ thả anh ta ra.”  

 

Hoàng Văn Lãng ừ một tiếng, sau đó nói: “Được thôi, trước hết cứ như vậy đi đã!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại rồi quay sang nhìn Từ Ngạo Tuyết và nói: “Không có gì đâu, chỉ là có người gọi điện thoại đến để nhắc nhở chúng ta phải biết kiềm chế một chút thôi ấy mà.”  

 

Vương Kiếm Thành cười gằn một tiếng: “Các người đã đánh tôi thành ra như thế này rồi, còn tưởng là chỉ cần kiềm chế thì sẽ qua chuyện dễ dàng vậy sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại tiếp tục nói: “Ừm, lại đánh thêm mười phút nữa, sau đó chúng ta rút lui là vừa đẹp!”  

 

Nụ cười trên mặt Vương Kiếm Thành cứng ngắc lại như gỗ…  

 

Từ Ngạo Tuyết gật đầu rồi lại tiếp tục cầm cành liễu đánh Vương Kiếm Thành, khiến cho anh ta không ngừng đung đưa và xoay tròn trong không trung, miệng cũng không ngừng kêu rên thảm thiết.  

 

“Có mỗi một tỷ mà cũng không lấy ra được, vậy mà cũng được gọi là Vương Tam Tỉnh, tôi thấy anh ta là một tên nghèo kiết xác thì có!” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng điệu khó chịu.  

Nếu như Từ Ngạo Tuyết thực sự có thể lấy được số tiền đó từ Vương Kiếm Thành thì ít nhiều gì Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ được chia cho một ít mà phải không? Nhưng hắn không ngờ là cái tên Vương Kiếm Thành này lại keo kiệt như vậy đấy, đã đến mức này rồi mà anh ta vẫn nhất quyết không chịu trả tiền.  

 

 

Cuối cùng Từ Ngạo Tuyết cũng mệt đến mức không thể nhấc nổi tay mình lên nữa, cô ta nói: “Thôi được rồi, tôi không đánh nổi nữa đâu, cơn tức trong lòng tôi cũng đã được xả hết rồi!”  

 

 

Vương Kiếm Thành vẫn đang bị treo ngược trên không trung trong tình trạng hấp hối.  

 

 

“Anh nên nhớ cho kỹ một điều, cho dù Từ Ngạo Tuyết tôi đây đã sa cơ thất thế và rơi vào cành nghèo túng thì tôi cũng không phải là người mà cái loại như các anh có thể tùy ý bắt nạt được đâu! Huống chi, tôi của hiện tại một khi đã hành động thì không biết nương tay là cái gì hết!” Từ Ngạo Tuyết nở nụ cười lạnh lẽo rồi nói với Vương Kiếm Thành như vậy.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lấy điện thoại di động ra, sau đó nói: “Để tôi chụp cho anh ta một tấm rồi gửi cho Ngọc Tiểu Long nhé, xem Ngọc Tiểu Long sẽ cảm thấy như thế nào!”  

 

 

vkd có vẻ cực kỳ khiếp sợ: “Mày dám à!”  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.