Chương trước
Chương sau
 Từ Ngạo Tuyết đáp lời hắn: “Buồn cười thật, tôi đây mà lại đi lo lắng cho anh sao? Tôi còn đang ước gì ngày mai anh bị đánh bom chết luôn ở đầu đường thì tốt quá, sau này tôi sẽ quật mộ anh rồi moi xác anh lên, học theo Ngũ Tử Tư thời xưa dùng roi đánh thi thể anh nát tươm như cám!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi nói bằng giọng vô cùng ấm ức: “Nhưng mà tôi cũng làm gì còn cách nào khác nữa cơ chứ? Người ta đang dùng quyền lực to lớn để chèn ép tôi kia kìa, chẳng lẽ tôi còn không phải là một con côn trùng nhỏ bé đáng thương sao? Ài… Xem ra số phận đã định sẵn rằng tôi sẽ phải trở thành một con chuột chạy qua đường và bị người ta đuổi giết rồi.”  

 

Thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ như đang thực sự sa sút về mặt tinh thần, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà khẽ nhíu mày một cái.  

 

“Lối thoát duy nhất của anh vào lúc này chính là ra mặt để gặp gỡ và đàm phán với người của gia tộc Rothschild, đừng có đợi cho đến khi mọi chuyện đã được định đoạt xong xuôi nữa, đến lúc đó thì anh không thể thay đổi được quyết định mà bọn họ đã đưa ra nữa đâu!” Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.  

 

“Tuyết ơi Tuyết à, cô đúng là đối xử với tôi tốt thật đấy, bây giờ cô lại còn bày mưu tính kế thay tôi nữa cơ.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ hết sức cảm động.  

 

Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại: “Có cái rắm ấy, tôi chỉ lo là trong tương lai tôi không còn có thể báo thù anh được nữa mà thôi! Huống hồ bây giờ tôi cũng cần có anh giúp tôi củng cố lại địa vị ở Nam Dương cho thật vững chắc nữa chứ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn đã bước tới rồi bế Từ Ngạo Tuyết lên, hắn nói tiếp: “Ai đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi đều hiểu rất rõ.”  

 

Từ Ngạo Tuyết nói với vẻ mặt căm tức: “Anh có buông tôi ra không thì bảo! Cái tên chết tiệt nhà anh, ai mà thèm đối xử tốt với cái loại người như anh cơ chứ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Rõ ràng là cô đang rất lo lắng cho tôi chứ còn gì nữa!”  

 

“Ờ phải đấy, tôi đang rất lo lắng cho anh, tôi lo là anh sẽ tồn tại quá lâu trên cái cuộc đời này.” Từ Ngạo Tuyết nở một nụ cười lạnh lẽo rồi đáp lại.  

 

“Cho dù cô có tiếp tục nói dối thêm nữa thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn lại nói tiếp.  

 

Từ Ngạo Tuyết nhíu mày thật chặt, cô ta không nhịn được mà âm thầm cảm thấy có chút khủng hoảng trong lòng, loại khủng hoảng ấy, không giống như kiểu là vì có chuyện gì xảy ra đã khiến cho cô ta phải hãi hùng kinh sợ.  

 

Mà là bởi vì sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó, không ngờ cô ta thế mà lại thực sự có chút bận tâm về việc Tề Đẳng Nhàn sắp sửa bị liệt vào danh sách mang tên “phần tử khủng bố!”  

 

Từ Ngạo Tuyết vẫn luôn luôn ước gì Tề Đẳng Nhàn không được chết tử tế, nếu như là trước đây thì nhất định mong muốn đó của cô ta sẽ không hề lay chuyển một chút nào mà vẫn luôn vững chãi không thay đổi! Nhưng bây giờ cô ta lại cảm nhận được rằng có một chút xíu lo lắng bé nhỏ dành cho Tề Đẳng Nhàn đang xuất hiện trong lòng mình ư?!  

 

Chính cảm giác ấy khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng!  

 

Lẽ ra Từ Ngạo Tuyết không nên có cảm giác như vậy, lẽ ra cô ta chỉ nên cảm thấy căm hận Tề Đẳng Nhàn mới đúng.  

 

“Cô không cần lo lắng cho tôi làm gì cả, lại càng không nên phân tâm vì chuyện của tôi, cô cứ hoàn thành cho tốt những chuyện của riêng cô là được rồi. Sau khi Jimmy bị tôi… bị tôi đánh chết, tôi cũng đã tính toán xem bản thân nên giải quyết sự việc lần này như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói.  

 

“Giải quyết như thế nào cơ chứ? Anh chỉ còn một biện pháp duy nhất là đưa ra điều kiện có lợi nào đó đủ để khiến gia tộc Rothschild động lòng thôi, chỉ có như thế thì anh mới có thể thoát được!”  

“Hơn nữa người mà anh đánh chết còn là người được bọn họ chọn ra làm người thừa kế của chi nhánh sản nghiệp mà gia tộc bọn họ xây dựng nên ở nước Mỹ, có thể nói hắn ta là một tên quyền cao chức trọng.”  

 

 

“Vốn dĩ danh tiếng của bọn họ ở nước Mỹ đã không được tốt đẹp cho lắm rồi, vậy mà bây giờ anh lại còn đánh chết một người thừa kế quan trọng như vậy đối với bọn họ, vậy là danh tiếng của bọn họ lại càng xuống thấp hơn nữa.”  

 

 

“Cho dù anh có tìm đến chỗ bọn họ và nói rằng anh muốn trao đổi về chuyện đàm phán hợp tác, kể cả khi anh có đưa ra một lợi ích cực kỳ to lớn, thì cũng chưa chắc bọn họ sẽ vui lòng chấp nhận và bỏ qua cho anh.”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nở một nụ cười lạnh lẽo và nói với vẻ mặt hết sức khinh thường.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại đáp: “Đêm vẫn còn dài, chúng ta không nên nói về chủ đề này nữa thì hơn.”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết nói: “Anh cút mẹ đi, bà đây không muốn có một chút xíu quan hệ dính dáng nào với phần tử khủng bố đâu đấy!”  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.