Ông lão khoảng chừng đã ngoài bảy mươi, tóc ngắn bạc phơ, mày hoa râm, khuôn mặt gầy gò nhưng tinh thần lại rất tốt, bước đi vững vàng hoạt bát, lộ ra vẻ ngoan cường của người già.
"Ông nhất định là Lôi Thiên Tứ. Tên tuổi của ông đã rất nổi tiếng khi tôi còn nhỏ, rất nhiều sách giáo khoa đều lấy ông lão làm tấm gương dạy dỗ chúng tôi phụng sự đất nước." Tề Đẳng Nhàn chắp tay cúi người về phía của Lôi Thiên Tứ, thấp giọng nói.
Hắn thực sự ngưỡng mộ Lôi Thiên Tứ, năm đó Hương Sơn là nơi rồng cá lẫn lộn, bị người nước ngoài khống chế, thậm chí rất nhiều người dân Hương Sơn bản địa cũng không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào với đất nước mình.
Nhưng Lôi Thiên Tứ thì khác, lúc đó ông ta đang giúp tổ quốc vượt qua khó khăn, hơn nữa còn đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, một khi bị đám người nước ngoài đó phát hiện, sẽ có nguy cơ mất đầu bất cứ lúc nào.
Cũng chính vào hai năm trước trong khoảng thời gian cuối cùng, Lôi Thiên Tứ bị bại lộ, vì thế lập tức rời khỏi Nam Dương, mất tích một thời gian dài.
Mãi cho đến khi ảnh hưởng của Hoa Quốc đối với Hương Sơn ngày càng lớn, Lôi Thiên Tứ mới trở về quê hương.
Lôi Thiên Tứ cũng chắp tay với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tổng khách khí rồi, cậu giúp Lôi gia chúng tôi rất nhiều. Nếu không phải cậu cứu con trai tôi, Lôi Chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3382704/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.