Chương trước
Chương sau
 Chiến Phi lại cau mày, anh ta ý thức được công lực của đối phương vô cùng cao, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, anh ta tuyệt đối không nên để bị tiêu hao với người như vậy.  

 

 

Nhiều tinh lực của anh ta phải dùng vào đại hội võ đạo, hơn nữa, còn phải chú ý tới những cao thủ võ học dũng mãnh vào Hương Sơn kia, tránh cho bọn họ xảy ra rối loạn, tạo thành hư tổn, đến lúc đó đại hội sẽ không tổ chức nổi nữa.  

 

Trong lòng anh ta tính toán một hồi, cảm thấy trận đấu này thật sự không cần phải đánh, bởi vì, lợi ích đạt được không cao.  

 

Chiến Phi, rốt cuộc là Chiến, hay là Phi?  

 

“Muốn so chiêu với tôi, có thể! Chỉ là, cậu phải từng đánh nhau với các cao thủ của Hương Sơn đã rồi mới có tư cách này.” Chiến Phi lui về phía say một bước, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói.  

 

“Sợ tôi à?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi.  

 

“Sợ cậu? Ha ha ha… Thật là nực cười! Chiến Phi tôi đây cả đời này tung hoành giang hồ, cậu cảm thấy tôi sẽ sợ cậu ư? Nếu cậu có lá gan, thì hãy tham gia đại hội võ đạo mà Hồng Bang và Long Môn cùng tổ chức đi, tôi ở đó chờ cậu!”   

 

Chiến Phi trực tiếp cất tiếng cười to, sau đó quay đầu rời đi.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy anh ta sắp đi, muốn giữ người lại, nhưng nghĩ lại thì, hình như bây giờ không nên gây ra ầm ĩ lớn như vậy, tạm thời buông tha cho anh ta cũng không phải không thể.  

 

Dương Quan Quan lắc đầu nói: “Người này thật sự quá hèn mọn rồi, chỉ biết bắt nạt người yếu hơn mình, gặp phải đối thủ có thực lực ngang tầm thì lập tức không đánh nữa.”  

 

Hoàng Sung nói: “Tôi đã nghĩ sư phụ thích đọ sức lực với phụ nữ, đọ trí lực với quân nhân, luận võ lực với phú hào đã đủ hèn rồi, không nghĩ tới cái tên Chiến Phi này còn hèn hơn!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy câu nói đó, đen mặt lại, cái tên đồ đệ khỉ gió Hoàng Sung này, chỉ sợ chửi bới hắn trong tối không ít lần đâu!  

 

Lúc này lại để hắn nghe được ngay tại hiện trường.   

 

“Vừa rồi cảm ơn anh giúp đỡ.” Dương Quan Quan gật đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, vừa rồi cho dù cô ấy lấy thể năng bùng nổ “Cự mãng phun đan” để đánh nhau với Chiến Phi đi nữa, chỉ sợ cũng chỉ có một kết quả là cánh tay bị đánh gãy mà thôi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Cô còn khách sáo với tôi làm gì chứ?”  

 

Dương Quan Quan lập tức cảm thấy không đúng lắm, nhăn mày lại, nói: “Hả? Rốt cuộc anh là...”  

 

Một lát sau, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn bắt đầu biến đổi từ từ, khuôn mặt lập tức lộ ra nét kinh ngạc.  

 

Hoàng Sung bỗng nhiên ngẩn ra, sau đó cơ thể bắt đầu run bần bật lên.  

 

Vừa nãy chính mình đã nói xấu về vị sư phụ Tề Đẳng Nhàn này ngay trước mặt hắn rồi!  

 

“Hoàng Sung, cậu vừa mới nói vi sư rất hèn đúng không?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm quay đầu sang, nhìn tên đồ đệ chó má Hoàng Sung này.  

 

Hoàng Sung quỳ thụp một cái, nói: “Tôi cảm thấy sư phụ trâu bò nhất, quả thực chính là thần tượng trong lòng ngoài đời thực! Hơn nữa, đó không phải hèn, đó là thông minh, rõ ràng là lấy sở trường của mình, công kích khuyết điểm của nhau, quả thật kế hay trên cả phép dùng binh! Dùng võ như vận binh, có thể thấy được nếu như sư phụ sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn cũng là một trong những nhân vật như Hoài Hầu, Nhạc Võ Mục, Trần Khánh.”  

 

Cái vuốt mông ngựa đến thật đúng lúc!  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, hơi hơi sửng sốt, sau đó trầm ngâm lại, tình trạng bây giờ của hắn, quả thật không khác Nhạc Võ Mục bị chết oan lắm.  

 

Nhạc Võ Mục sinh ở phong kiến thời đại kia, một lòng vì nước, nhưng lại không quá thông minh, binh lính  trong quân đội vậy mà lại dám gọi là “Nhạc gia quân”, đừng nói là văn thần của cả triều đình không yên tâm, kể cả là hoàng đế, có lẽ cũng khó có thể an tâm được.  

 

“Được rồi, đứng lên đi, sau này không được nói bậy trước mặt người khác nữa.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt lên tiếng.  

 

Dương Quan Quan trực tiếp duỗi tay bắt lấy cổ áo của Tề Đẳng Nhàn.  

Tề Đẳng Nhàn cho rằng cô ấy muốn tới điểm nhu tình mật ý, lại thấy cô ấy mặt đầy lạnh lẽo, hỏi: “Rốt cuộc anh và Hứa Ức Ngọc có quan hệ gì? Bạn bè nam nữ ư? Còn hẹn hò ngay trước mặt tôi?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn tiện tay bắt lấy bàn tay của cô ấy, nói: “Cái quỷ gì chứ, tôi muốn ẩn núp đến Hương Sơn, kiểu gì cũng phải có chút phòng bị chứ? Hứa Ức Ngọc chính là phòng bị của tôi, giữa tôi và cô ấy, căn bản không có tình cảm trên phương diện mà cô nói đâu.”  

 

 

Dương Quan Quan lại cười lạnh đáp: “Giỏi thật, trộm tới Hương Sơn rồi cũng không nói cho tôi, còn dám chơi trò ngụy trang ở trước mặt tôi! Anh có biết tôi lo lắng cho anh nhiều biết bao không?”  

 

 

Hoàng Sung ở trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của Tề Đẳng Nhàn, cẩu song tiêu này, Dương Quan Quan hùng hổ doạ người như vậy, cũng không thấy hắn tức giận, thậm chí còn đang giải thích.  

 

 

Nhưng anh ta nói hai câu cũng không được, vừa rồi nếu như không quỳ xuống vuốt mông ngựa, chỉ sợ cái chân chó cũng đã bị đánh gãy rồi.  

 

 

“Ý định ban đầu của tôi cũng là hô tới gặp hai người vào hôm nay, chẳng qua không nghĩ tới lại vô tình gặp được ở nơi này.” Tề Đẳng Nhàn nói.  



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.