Chương trước
Chương sau
 

 Hai bảo vệ lập tức tiến lên, mỗi người một bên kẹp Thang Linh lại, ném thẳng ra ngoài.   

 

Thang Linh vẫn đang điên cuồng la hét: "Bạn trai tôi sẽ không để yên cho các người đâu! Một đám khốn kiếp!”  

 

Sau khi Thang Linh bị ném ra ngoài, Trần Hùng Phi lập tức xuất hiện trước mặt cô ta.     

 

"A Phi, bọn họ thật sự quá khinh người, anh phải giúp em báo thù!“ Thang Linh tỏ vẻ khổ sở nói.   

 

"Chà… Xem ra thái độ của Hoàng gia rất kiên định, nếu đã như vậy thì bỏ ý định hòa giải đi!“ Trần Hùng Phi quay đầu nói với một người đàn ông trung niên, đây là cha của hắn ta – Trần Bá Hạ.   

 

Trần Bá Hạ liếc mắt qua Thang Linh, thản nhiên nói: "Ừm... Chúng ta và Hoàng gia chắc chắn không còn hòa giải được nữa.”    

 

Thang Linh như bị sét đánh ngang tai, trong phút chốc đã hiểu được cái gì đó.   

 

Thì ra, cô ta chỉ là một quân cờ mà thôi, Trần Hùng Phi cho cô ta đến tham gia yến tiệc, ám chỉ cô ta đi trả thù Giang Khuynh Nguyệt, chẳng qua là đang lợi dụng cô ta.   

 

Muốn dùng cô ta để thăm dò thái độ của Hoàng gia đối với cha con bọn họ, nếu Hoàng gia có lòng hòa giải thì khả năng cao sẽ không dùng thủ đoạn quá tàn nhẫn với cô ta.   

 

Nhưng bây giờ cô ta lại bị ném thẳng ra ngoài, hai cha con họ cũng hiểu được phần nào thái độ của Hoàng gia.   

 

Trần Hùng Phi nhìn Thang Linh, bình tĩnh nói: "Đứng lên đi, còn nằm đó làm gì? Hôm nay em bị sỉ nhục, tất nhiên anh sẽ đòi lại công bằng giúp em.”  

 

Thang Linh vội vàng lau nước mắt bò dậy, Trần Hùng Phi lại nói: "Đi thôi, về trước đi. ”  

 

Hoàng Văn Lãng đột nhiên đến Hương Sơn đảm nhiệm chức vụ thị trưởng mới, chuyện này thật sự làm cho bọn họ phải kinh sợ, hơn nữa cũng không nắm rõ được thái độ của Hoàng gia nên phải dùng biện pháp như vậy để thăm dò.    

 

Bây giờ bọn họ đã hiểu thái độ của Hoàng gia, muốn hòa giải, có lẽ là chuyện không có khả năng.   

 

Sau khi giải quyết Thang Linh, hội trường yến tiệc trở lại bình thường, tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, giống như đã quên chuyện lúc nãy.   

 

Giang Khuynh Nguyệt vừa định đi đến cảm ơn Tề Đẳng Nhàn thì đã bị Hoàng Tình Ca nhanh chân chen lên trước, cô ta nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh Tề, vừa nãy tôi đã chứng kiến màn ra tay giúp đỡ vô cùng trượng nghĩa của anh, tôi vô cùng khâm phục! Hôm nay tôi không có bạn nhảy, không biết có thể mời anh khiêu vũ một đoạn được không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn khách sáo nói: "Tất nhiên là được, Hoàng tiểu thư!”    

 

Hoàng Tình Ca đưa tay cho hắn, người điều chỉnh âm thanh ở hội trường lập tức bật nhạc khiêu vũ du dương.   

 

Hứa Ức Ngọc thấy cảnh này thì ngẩn người ra, không ngờ một người phụ nữ như Hoàng Tình Ca mà lại có thể chủ động mời Tề Đẳng Nhàn khiêu vũ.   

 

"Cũng may Hoàng tiểu thư là người sáng suốt, cũng không nể mặt Trần Hùng Phi, nếu không cũng không biết chuyện này sẽ được giải quyết như thế nào." Hứa Ức Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.   

 

Hứa Trường Ca cũng là một người từng trải, ông khẽ nhíu mày, chỉ có ông nghe ra trong lời nói của Hoàng Tình Ca có chút vờ vịt, hai người này, hình như đã quen biết nhau từ trước...  

 

Hứa Trường Ca thầm nghĩ: "Bảo sao thằng nhóc này lại nói bản thân có năng lực ủng hộ mình trở thành thị trưởng Hương Sơn, thì ra là có quen biết với thiên kim Hoàng gia.”    

 

Màn khiêu vũ của Tề Đẳng Nhàn với Hoàng Tình Ca nhận được một tràng pháo tay, mấy cặp nam nữ trong hội trường cũng lịch sự mời đối phương cùng khiêu vũ.   

 

Hứa Ức Ngọc lập tức tóm lấy Tề Đẳng Nhàn, nói: "Lúc nãy anh quá bốc đồng rồi đó, đừng có làm việc một cách lỗ mãng như vậy nữa được không? ”    

 

"Chuyện này thì có là gì đâu, thấy chuyện bất bình tất nhiên phải ra tay giúp đỡ.“ Tề Đẳng Nhàn cười cười, bình tĩnh đáp lại.   

 

"May mà Hoàng tiểu thư là một người sáng suốt, nếu không em cũng không biết anh làm như vậy sẽ gây ra tai họa gì!“ Hứa Ức Ngọc nói.   

 

"Hừ, trời sập thì người cao lớn nhất chống đỡ, không phải Dương tiểu thư cũng ra mặt à? Sợ cái gì chứ?“ Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.   

 

Hứa Ức Ngọc lườm anh một cái: "Anh cũng được đó, lại có thể được Hoàng tiểu thư chủ động mời khiêu vũ, có phải anh cố ý làm như vậy, để hấp dẫn sự chú ý của cô ấy không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Vớ vẩn, không phải ở đâu thì sự quyến rũ của tôi cũng đều là đom đóm trong đêm tối sao? ”    

Hứa Ức Ngọc bật cười: "Nếu anh thật sự lợi hại như vậy thì đi mời cô Millicent khiêu vũ đi! Nếu cô ấy muốn nhảy với anh thì tôi sẽ thừa nhận rằng anh chính là đom đóm trong đêm tối.”  

 

 

Vừa nãy có rất nhiều quý ông muốn mời Từ Ngạo Tuyết khiêu vũ, nhưng mà không có ngoại lệ, tất cả đều bị cô ta từ chối một cách tàn nhẫn.     

 

 

Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không có ai cảm thấy Từ Ngạo Tuyết ra vẻ thanh cao, ngược lại cảm thấy biểu hiện này của cô ta là hợp tình hợp lí.   

 

 

Tề Đẳng Nhàn còn nghe được có người nói cái gì mà "Không hổ là cô Millicent, đúng là cao quý không thể với tới”. Hắn khịt mũi khinh thường, Từ Ngạo Tuyết có thể kiêu ngạo đến như vậy không phải đều là do lũ nịnh nọt chúng mày sao? Nếu thân phận của tôi lộ ra, cô ta còn có thể kiêu ngạo mà đứng đó sao, có khi còn bị dọa sợ đến mức tè trong quần.   

 

 

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: "Còn cần phải đi mời à?”    

 

 

"Thôi đi, Hoàng tiểu thư thấy anh làm việc chính nghĩa nên cho anh chút mặt mũi, anh còn tự cao vậy à?" Hứa Ức Ngọc khịt mũi nói.   

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.