Chương trước
Chương sau
 Hiển nhiên là Hoàng Văn Lãng bị bổ nhiệm đến thành phố Hương Sơn là vì phe đối địch không muốn để cho cây rễ mà ông ta đã cắm xuống tỉnh Đông Hải suốt bao nhiêu năm qua tiếp tục phát triển rộng rãi thêm nữa.  

 

 

Ở thành phố Hương Sơn này có rất nhiều người ngọa hổ tàng long, lại có thêm nhà họ Hà là đối thủ một mất một còn, Hoàng Văn Lãng không thể thuận lợi thực hiện hết tất cả những công việc mà ông ta cần làm.  

 

Quả thực thành phố Hương Sơn là một nơi có rất nhiều nguy hiểm, nhưng đồng thời cơ hội mà nó đem lại cũng là rất lớn!  

 

Nếu như Hoàng Văn Lãng có thể xây dựng được sự nghiệp to lớn ở đây thì danh tiếng của ông ta sẽ cao hơn nhiều so với cái thời mà ông ta còn ở tỉnh Đông Hải.   

 

Có điều, chỉ cần trượt chân một lần thôi, ông ta cũng có thể mang theo mình một mối hận ngàn năm chưa giải được hết, ông ta sẽ bị gắn cái mác “không có năng lực” trên người, cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời này của ông ta đã chấm dứt.  

 

“Hình như Tề đại sư hiểu rất rõ vấn đề nhỉ, mọi chuyện đúng như những gì cậu vừa mới nói đấy. Những người đó biết rằng nhà họ Hà vốn là địch thủ không đội trời chung với nhà họ Hoàng chúng tôi, cũng vì thế nên bọn họ mới bổ nhiệm tôi đến thành phố Hương Sơn, tình huống ở nơi này vô cùng phức tạp, hơn nữa lại có nhà họ Hà chống đối, tôi đã tới đây được một khoảng thời gian rồi nhưng chưa làm được gì ra hồn hết.” Hoàng Văn Lãng nói bằng giọng lạnh lùng, vẻ mặt của ông ta cũng có chút bất đắc dĩ.   

 

“Ban nãy tôi vừa mới nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết, cô ấy đến đây gặp ông để làm gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi.  

 

“Cô ấy muốn tôi giúp cô ấy tìm cách nhập khẩu một lượng lớn thuốc dùng cho quân đội từ phía các xí nghiệp thuốc của thành phố Hương Sơn.” Hoàng Văn Lãng cũng không hề giấu diếm mà kể lại tất cả cho Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn híp mắt, mỉm cười rồi nói: “Bây giờ Từ Ngạo Tuyết đang làm ăn khá lớn ở Nam Dương, có vẻ như cô ấy cũng tương đối thân thiết với một số nhân vật quân phiệt thì phải.”  

 

“Nhưng cục Y tế ở Nam Dương lại siết chặt nguồn cung cấp các loại thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau, bọn họ sẽ không cung cấp bất cứ thứ gì cho cô ấy…”  

 

“Vậy nên cô ấy bèn đổi hướng sang tìm kiếm lời giải ở thành phố Hương Sơn sao?”   

 

Hoàng Văn Lãng cũng nói: “Có một điều làm tôi thắc mắc, đó là vì sao cô ấy lại không chuyển hướng cuộc làm ăn này sang phía nhà họ Triệu, với năng lực của nhà họ Triệu thì bọn họ có thể dễ dàng mở đường cho cô ấy mà.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười rồi nói: “Có thể là do cô ấy không muốn vận mệnh của bản thân bị nhà họ Triệu chi phối thì sao? Đối với người trong quân đội thì những loại thuốc đặc biệt như thế này chính là thứ có thể cứu mạng bọn họ. Cô ấy tới xin nhà họ Triệu giúp mình lấy thuốc, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy đang chuẩn bị chắp tay nhường lại mối quan hệ tốt đẹp với những nhân vật quân phiệt kia cho nhà họ Triệu.”   

 

Tuy rằng EQ của Tề Đẳng Nhàn rất thấp nhưng IQ của hắn thì lại rất cao, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu được ngay rằng Từ Ngạo Tuyết có mục đích gì.  

 

Từ sau những hành động của nhà họ Triệu, Từ Ngạo Tuyết bị chèn ép nặng nề, cũng vì thế nên cô ta nảy sinh sự bất mãn vô cùng sâu sắc.  

 

Từ Ngạo Tuyết đã làm một giao dịch với Tề Đẳng Nhàn để hắn giúp cô ta đi tới Nam Dương, sau đó cô ta sẽ đâm cho nhà họ Triệu một nhát dao sau lưng vào thời điểm quyết định.  

 

“Hừm… Nói cách khác là mối quan hệ giữa cô ấy và nhà họ Triệu thực sự không hòa thuận như lời đồn sao? Tôi còn tưởng là cô ấy đang toàn tâm toàn ý làm việc ở Nam Dương để phục vụ cho nhà họ Triệu đấy.” Hoàng Văn Lãng nói như có điều suy nghĩ.   

 

“Nhà họ Triệu đã chèn ép cô ấy quá nhiều lần, trước đây bọn họ còn định ép buộc cô ấy gả cho một người nào đó nữa, có lẽ là bọn họ đã chạm đến lòng tự ái của cô ấy rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói.  

Có điều, nếu như xét trên lĩnh vực khiến cho Từ Ngạo Tuyết tức giận thì Tề Đẳng Nhàn mới là người lợi hại nhất…   

 

 

Sau khi nghe xong những lời ấy, Hoàng Văn Lãng mỉm cười rồi nói: “Cách làm việc của nhà họ Triệu xưa nay vẫn quá mức bá đạo, bọn họ không cho phép người khác được tự do, cũng không để ý gì đến tôn nghiêm của người khác. Nếu như Từ Ngạo Tuyết đã có thể chạy sang Nam Dương gây dựng sự nghiệp thì việc cô ấy nảy sinh suy nghĩ muốn phản bội bọn họ cũng không phải chuyện kỳ lạ gì!”   

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước hết ông đừng đồng ý với lời đề nghị của cô ấy vội.”  

 

 

Hoàng Văn Lãng gật đầu rồi đáp lại: “Được thôi, bây giờ chúng ta cũng nên nói đến vấn đề chính rồi, rốt cuộc cậu đến tìm tôi với mục đích gì thế?”  

 

 

“Đương nhiên là tôi muốn lôi kéo thị trưởng Hoàng ủng hộ tôi rồi! Tôi đang chuẩn bị thanh lý phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, giao vị trí đà chủ cho người khác đảm nhận.” Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi nói.   

 

 

“Đó không phải là một chuyện dễ dàng đâu, Trần Bá Hạ đã đảm nhận chức đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn rất nhiều năm rồi, ảnh hưởng của ông ta đối với nơi này là rất lớn, nghĩa là ông ta cũng cực kỳ khó đối phó đấy.” Hoàng Văn Lãng trầm tư một lát rồi nói như vậy.   



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.